Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 613 - Chương 618: Máu Tanh

 Chương 618: Máu Tanh Chương 618: Máu Tanh Chương 618: Máu Tanh

-

- A! Tay của tôi bị chặt đứt rồi!

- A, chân của tôi a, chân của tôi sao biến mất rồi.

- Cái mũi của tôi!

Trong nháy mắt, thanh âm khóc rống vang lên, lão bản thấy thế cũng không dám ra khỏi bếp, khóa trái cửa lại nhìn từ bên trong ra.

Lương Như Yên nhìn thấy đám du côn bị thảm như vậy cũng ngây người, Tần Thiên xuất thủ quá ác, trực tiếp chém đứt tay chân người ta, máu tươi nhuộm đầy đất, nãy giờ vẫn chưa tới năm phút, mà đám du côn đã nằm trên mặt đất kêu thảm không ngừng.

Đặng Sơn đang vui sướng đứng chờ Tần Thiên bị đánh quỳ trên đất cầu xin tha thứ, không ngờ trong thời gian rất ngắn, người của mình cũng đã bị đối phương đánh tàn phế lăn lộn dưới đất.

- Đặng lão bản, người mày mời tới quá yếu, không làm gì được tao rồi.

Tần Thiên giơ khảm đao đang nhỏ máu đi tới trước mặt Đặng Sơn

- Mày... Mày muốn làm gì!

Đặng Sơn thấy Tần Thiên đi tới, nhìn máu tươi nhỏ giọt, cả người phát run.

- Không có gì, tao chỉ muốn nói với mày rằn, sau này không nên quấn lão bà của tao nữa. Nếu không, thanh đao này, lần sau sẽ chém vào trên người mày đó.

Tần Thiên cười nói, vỗ vỗ bản đao trên cổ má Đặng Sơn, hắn bị dọa trực tiếp đái ra quần.

- Đúng, đúng, tôi biết, tôi biết rồi.

Đặng Sơn gật đầu lia lịa.

- Biết thì tốt!

Tần Thiên nói xong ném khảm đao, sau đó kéo ta Lương Như Yên ra ngoài, nơi này đã loạn, không thể ăn cơm rồi.

- Tần Thiên, anh quá tàn nhẫn, bọn họ sẽ chết mất.

Lương Như Yên bất mản lên tiếng, nàng phát hiện mình bây giờ ngày càng không hiểu Tần Thiên.

- Không có chuyện gì, không chết được, tôi có chừng mực, nhiều nhất là tàn tật thôi.

Tần Thiên cười nói, trong lòng thầm nghĩ, nếu không làm vậy bọn hắn cứ tìm ta mãi thì rất phiền, nên đành dứt khoát một chút.

- Tần Thiên, anh rốt cuộc là ai?

Lương Như Yên hỏi.

- Tôi hả, là Spider Man đó!

Tần Thiên cười đáp.

- Anh nằm mơ đi, tại sao anh luôn không đứng đắn vậy chứ.

Lương Như Yên nói.

- Tôi nói thật mà, cô nhìn mặt tôi xem, đang rất đứng đắn đây!

Tần Thiên trương trương cái mặt cho Lương Như Yên xem, càng xem Lương Như Yên càng cảm thấy hắn giống thần côn, bộ dáng vô cùng muốn ăn đòn.

- Anh... thôi, anh không muốn nói bổn cô nương cũng không muốn nghe, buông tay bổn cô nương ra, không được thừa cơ chiếm tiện nghi của bổn cô nương.

Lương Như Yên liếc Tần Thiên một cái, trực tiếp hất tay Tần Thiên ra.

- Ai! Nữ nhân, thay mặt như trở bàn tay, qua sông rút cầu, người ta rõ ràng là mạo hiểm giết người có thể ngồi tù giúp cô dạy dỗ đám người kia, người lương thiện như tôi mà cô nỡ lòng nào nghĩ xấu, nghĩ tôi chiếm tiện nghi của cô, hixhix quá thương tâm đi, làm người tốt thật khó.

Tần Thiên làm ra bộ dáng đáng thương nói.

Lương Như Yên quay đầu lại liếc hắn một cái, phán một câu:

- Tôi nhớ được quán mì thịt bò khá ngon, chúng ta qua bên kia ăn đi.

Nói xong Lương Như Yên chạy mất.

Tần Thiên:

- ...

Hai người tới quán mì tùy tiện ăn vài thứ rồi trở về công ty, Lương Như Yên vừa rồi bị Tần Thiên hù làm tính sợ ma của nàng nỗi lên, hiện tại không dám một mình làm khuya ở phòng làm việc nữa, cho nên muốn Tần Thiên phụng bồi nàng ở lại công ty.

Lúc này, Tần Thiên đang ngồi trên ghế salon nhàm chán chơi game trên điện thoại, thỉnh thoảng hắn liếc nhìn Lương Như Yên vài cái. Lúc này đã gần 4 giờ sáng, vừa nhìn đồng hồ xong Tần Thiên lên tiếng.

- Trời ơi, cô thật đúng không muốn sống nữa mà, suốt đêm làm việc không ngủ vậy sao chịu nỗi!

Tần Thiên thấy Lương Như Yên thức đêm đến mắt quầng thâm thì lên tiếng.

- Tôi... Thình thịch!

Lương Như Yên nói còn chưa dứt lời đã ngã xuống bàn làm việc.

- Cái gì, Như Yên, cô có sao không?!

Tần Thiên vội để điện thoại xuống đi tới, đở Lương Như Yên lên, nhìn một chút thì ra cô nàng này đã ngủ mất, xem ra quá mệt mỏi.

Tần Thiên suy nghĩ một chút, bế Lương Như Yên lên, thả vào trên ghế sa lon, giúp nàng cởi giầy ra, lấy chăn bông từ không gian giới chỉ ra đắp cho nàng.

Tần Thiên ở phòng làm việc của Lương Như Yên ngốc đến hơn sáu giờ sáng sau đó trở về nhà, lúc này chúng nữ cũng đã thức dậy, nấu ăn sáng xong.

- Anh rễ, tối qua ở với ai, tại sao không về nhà?

Triệu Chỉ Vân vừa thấy Tần Thiên trở lại đã chạy tới hỏi, cô giống như cún con đánh hơi trên người hắn.

- Này, em ngửi cái gì thế.

Tần Thiên vỗ đầu Triệu Chỉ Vân nói.

- A! Anh rễ, em biết anh ở cùng nữ nhân mà, quả nhiên, trên người anh có mùi nước hoa của con gái, mau mau khai báo, tối qua anh ở cùng người đàn bà nào, thẳng thắng sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị sẽ bị cắt... cắt cổ!

Triệu Chỉ Vân nắm tay Tần Thiên, bộ dáng hung hãn, mắt liếc liếc tiểu đệ Tần Thiên khiến hắn đổ mồ hôi hột.

Chúng nữ xung quanh cũng quăng tới ánh mắt muốn giết người làm Tần Thiên cảm giác thân thể lạnh run, trong lòng thầm mắng tiểu nha đầu này thật là một tai họa.

- Khụ khụ, cái kia, bụng anh có chút không thoải mái, anh đi vô nhà xí gấp!

Tần Thiên tìm cớ chuồn mất.

- Không cho đi, anh rễ!

Triệu Chỉ Vân vội hô to, nhưng Tần Thiên đã chạy mất, cô thấy Tần Thiên chật vật chạy trốn, hắc hắc bật cười.

Ăn xong bữa sáng, Tần Thiên cùng Triệu Chỉ Vân còn Hàn Thi Vũ, Lâm Hiểu Di bốn người tới trường, Lâm Hiểu Di rầu rĩ không vui như có tâm sự, Tần Thiên nhìn thấy nhưng không nói gì.

Chỉ chốc lát, đưa hai nàng vào lớp, Tần Thiên lặng lẽ chạy ra ngoài, đi tới phòng làm việc của Lâm Hiểu Di.

Sáng sớm, lão sư lên lớp rất nhiều, trong phòng làm việc không còn mấy người, Tần Thiên theo thói quen đi tới, nhưng lại thấy Lâm Hiểu Di ngồi trong góc.

- Hiểu Di, sao em chuyển ra đây rồi?

Tần Thiên đi tới giật mình hỏi.

- Sao anh lại tới đây?

Lâm Hiểu Di kinh ngạc hỏi lại.

- Thấy em rầu rĩ không vui, cho nên cố ý ghé thăm để xem em có chuyện gì, có chuyện gì rồi đúng không? Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?

Tần Thiên hỏi.

- Ai! Không có gì, một chút chuyện nhỏ thôi, anh trở về lớp đi, nếu để chủ nhiệm thấy anh lại trốn học thì phiền.

Lâm Hiểu Di không muốn nói chuyện trong lòng ra.

- Hiểu Di, em cứ như vậy anh không vui đâu!

Tần Thiên thấy Lâm Hiểu Di không thoải mái thì nghiêm mặt nhìn nàng, là nữ nhân của mình, nếu có chuyện thì nên nói với mình mới đúng, mình sẽ tìm cách giúp đỡ, nếu cứ che giấu vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao?

Lâm Hiểu Di thấy thế, biết không nói không được đành đứng lên.

- Anh đi theo em!

Lâm Hiểu Di đứng lên nói, sau đó hai người đi vào một phòng khác, tìm hai cái ghế ngồi xuống.

- Chuyện là như vậy... !

Bình Luận (0)
Comment