Sau đó Lâm Hiểu Di kể chuyện mình gặp và bị chủ nhiệm hệ chèn ép ra sao, càng nói Lâm Hiểu Di càng tức giận, Tần Thiên bên cạnh nghe nhưng không biểu hiện gì, thật ra trong lòng đã sớm nỗi lên sát khí.
Nữ nhân của lão tử cũng muốn muốn thịt, tên kia thực muốn chết, xem ra không hảo hảo dạy dỗ tên chủ nhiệm hệ này không được.
- Tần Thiên, anh ngàn vạn không nên làm loạn, em sở dĩ không nói cho anh vì sợ anh làm loạn, anh cũng biết nếu anh giết chủ nhiệm hệ thì ảnh hưởng sẽ rất lớn.
Lâm Hiểu Di lo lắng nắm tay Tần Thiên nói.
- Yên tâm, Hiểu Di, anh sẽ không giết hắn, anh muốn hắn sống không bằng chết.
Tần Thiên nhàn nhạt cười đáp, một nụ cười vô hại.
Lâm Hiểu Di nghe xong cả người phát run một trận.
Sau đó Tần Thiên rời phòng làm việc đi ra ngoài, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Phong Tử, để hắn hỗ trợ điều tra tư liệu của chủ nhiệm hệ.
- Hừ! Lão sắc lang, nữ nhân của lão tử mà ông cũng muốn động, tôi sẽ làm cho ông đời này không động vào nữ nhân được nữa.
Tần Thiên âm thầm cười lạnh, hắn thu điện thoại trở về phòng học.
- Anh rễ, anh mau đến xem, em vẽ hoa hồng vàng đây!
Triệu Chỉ Vân thấy Tần Thiên đi tới, hưng phấn kéo Tần Thiên lại xem tranh của mình, cả người tiểu nha đầu này dính đầy thuốc màu, trên mặt cũng có vết màu thật giống như một con mèo nhỏ nghịch ngợm.
- Em vẽ hoa hồng?
Tần Thiên hoài nghi nhìn Triệu Chỉ Vân, sau đó đi tới trước bức tranh cô nàng vẽ.
- Đéo đỡ được! Đây là hoa cúc mà!
Tần Thiên cả kinh hô.
- Xì!
Hàn Thi Vũ bên cạnh lập tức che miệng cười phá lên, cô đã sớm muốn nói vẽ sai rồi, nhưng thấy Triệu Chỉ Vân hưng phấn nên cũng không nỡ đả kích, nãy giờ Hàn Thi Vũ nén cười, cố gắng im lặng, nghẹn muốn nội thương, hiện tại nghe Tần Thiên nói, cô không nhịn được nữa, cười phá lên.
- Nói nhảm, anh rễ, anh đố kỵ, trần trụi đố kỵ, hừ!
Triệu Chỉ Vân tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Tần Thiên ứa mồ hôi, vẽ một đóa hoa chẳng ra hoa vậy mà còn dám nói mình đố kỵ, nhưng thấy Triệu Chỉ Vân tức giận nên hắn cũng không nói gì nhiều.
- Đúng, đúng, anh đố kỵ!
Tần Thiên gật đầu thừa nhận, tránh đả kích Triệu Chỉ Vân để nàng nỗi bảo không tốt, nhưng Hàn Thi Vũ bên cạnh cũng đã cười muốn đau bụng, gắt gao che miệng, không dám phát ra tiếng.
Tần Thiên cũng nhẫn rất cực, nội tâm cuồng tiếu.
- Hừ! Thừa nhận à, em sẽ không thảo luận nghệ thuật với người không có ánh mắt đâu.
Triệu Chỉ Vân hừ hừ hai tiếng, không hề để ý tới hắn nữa, tiếp tục sáng tác tài năng nghệ thuật của mình, Tần Thiên vội vàng chạy đến bên phía Hàn Thi Vũ mà cười.
Hàn Thi Vũ vốn đã dừng cười, nhưng Tần Thiên chạy tới cười bên mình, để cô không nhịn được nữa mà cười tiếp.
Nhất thời, một đạo sát khí tập kích về phía hai người, hai người vội vàng dừng cười, nhìn sang thấy Triệu Chỉ Vân đang trợn mắt nhìn mình.
- Khụ khụ, cái kia Chỉ Vân, em không nên hiểu lầm, bọn anh đang thảo luận vấn đề nóng lên toàn cầu.
Tần Thiên ho khan hai tiếng nghiêm túc nói.
- Đúng vậy, Nam Cực tan băng, Gấu Bắc Cực cũng bị đông lạnh chết, thật đáng thương.
Hàn Thi Vũ vội nói, hoàn toàn chém gió.
- Đúng đúng, Bắc Cực có mưa tuyết, chim cánh cụt cũng bị đông lạnh chết.
Tần Thiên nói nhảm theo
- Hừ! Khinh bỉ đôi gian phu dâm phụ các ngươi.
Triệu Chỉ Vân cả giận nói, cũng không biết học ở đâu ra câu này, nói xong không để ý tới hai người nữa, tiếp tục sự nghiệp sáng tác hoa cúc vĩ đại của mình.
- Tần Thiên, anh vẽ đi, lát nữa Thiên lão sư muốn kiểm tra, nếu không vẽ sẽ thảm đó.
Hàn Thi Vũ nói.
- Anh cũng phải vẽ?
Đã rất lâu rồi Tần Thiên chưa từng vẽ tranh, hiện tại cũng không có cảm giác ý tưởng gì, nhưng nếu lão sư muốn kiểm tra thì cứ vẽ đại.
Tần thiên nghĩ vậy, tới gần giá vẽ cầm bút chuẩn bị vẽ.
- Tần Thiên, tối nay cậu rãnh không?!
Lúc này, Phạm Kiến bu lại cười hỏi.
- Móa, cậu muốn làm gì, tôi cho cậu biết, tôi không thích nam nhân, cậu không nên làm loạn, tôi sẽ không đáp ứng đâu.
Tần Thiên khẩn trương nhìn Phạm Kiến, hai tay che ngực, thật giống như tiểu tức phụ bị đùa giỡn, khiến rất nhiều người nhìn sang, bọn hắn gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, thì ra Phạm Kiến là Gay.
- Con mẹ, lão tử mới không có hứng thú với cậu, cút sang một bên, tôi chỉ muốn hỏi cậu tối nay có rãnh không, tôi và Tiểu Mỹ mời cậu ăn cơm, cám ơn cậu giúp chúng ta chuyện lần trước.
Phạm Kiến nói.
- Như vậy à, tôi còn tưởng cậu muốn hẹn hò với tôi chứ.
Tần Thiên thở ra một hơi nhẹ nhõm.
- Cậu nằm mơ, lão tử làm sao để ý cậu, lão tử là trai thẳng chuẩn men.
Phạm Kiến nói.
- Vậy tối nay 7 giờ ở nhà hàng Tây gần trường.
- Em cũng muốn, em cũng muốn ăn!
Triệu Chỉ Vân gần đó vừa nghe có cơm ăn, lập tức hưng phấn muốn đi cùng.
- Em cũng muốn.
Hàn Thi Vũ cũng nói.
- Vậy cũng tốt, cùng đi đi, không thành vấn đề chứ cậu béo?
Tần Thiên nhìn Phạm Kiến hỏi.
- Không có chuyện gì, cùng đi cũng được.
Phạm Kiến nói xong trở lại vị trí của mình tiếp tục vẽ tranh.
Ba người Tần Thiên cũng tập trung vẽ tranh của mình.
- Phong thiếu, tôi cảm thấy nếu xây dựng võ đài dưới lòng đất sẽ kiếm lợi lớn, hiện nay dân tình mê võ, nếu như chúng ta xây dựng võ đài rồi bán vé cho người ta đếm xem thì sẽ thu đầy túi đấy.
Trịnh Phát Sáng kích động nói với Phong Vô Dật.
- Đúng vậy, chúng ta có thể điều khiển tranh tài kiếm tiền. Hơn nữa, nếu có người chết, chúng ta còn có thể kinh doanh thêm nội tạng, hiện giờ giá chợ đen rất cao, một cái thận hơn năm mươi vạn, mà có tiền mà không mua được, chúng ta có thể làm chuyện này, nhưng cần Phong thiếu hổ trợ.
Ngô Giang bên cạnh nói.
- Ừm, không tệ, chủ ý này rất tốt, tôi sẽ sắp xếp cho các cậu, chỉ cần kiếm nhiều tiền cho tôi, tôi liền che chở các cậu, các cậu có thể buông tay làm việc của mình.
Phong Vô Dật lên tiếng, hôm qua cha hắn gọi yêu cầu hắn tạm thời không để ý tới Tần Thiên, đặt trọng tâm vào việc kiếm tiền trước, bắt đầu khống chế kinh tế Quang Châu.
Phong Vô Dật căn bản không biết nên làm gì mới kiếm nhiều tiền, cho nên tìm hai người đến đây nghĩ kế.
- Yên tâm đi Phong thiếu, chúng ta sẽ giúp ngài kiếm thật nhiều tiền.
Trịnh Phát Sáng cam kết, hắn đã sớm muốn làm cái này, nhưng vì không có đại gia tộc hộ thuẫn nên không dám, hiện tại Phong Vô Dật lên tiếng, hắn có thể to gan đi làm mà không lo hậu quả rồi.