-
Lưu Hoành thấy Tần Thiên giống như tìm được cứu tinh, lần trước hắn chật vật trốn trở về gia tộc, kết quả gia tộc bị người ta tấn công tiểu trừ, hắn may mắn trốn thoát được một mạng về sau biết được Giao Long bị Tần Thiên cầm đi, hơn nữa còn âm Điền gia một đao, nhất thời cực kỳ vui vẻ.
Thế là lập tức hắn lén tìm kiếm Tần Thiên, muốn đầu nhập vào Tần Thiên, mượn tay Tần Thiên báo thù cho hắn, bởi vì hắn cho rằng Tần Thiên lúc này cũng giống hắn đều bị Điền gia đuổi giết nên nếu hai người có thể cùng nhau trả thù thì sẽ dể dàng thành công hơn, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới tại sao Tần Thiên lại phải giúp hắn báo thù.
Tần Thiên không ngờ có thể gặp được Lưu Hoành, vốn hắn còn tưởng rằng Lưu Hoành bị giết rồi, hôm nay thấy Lưu Hoành thì khẽ cau mày, đột nhiên nghĩ đến một biện pháp tốt, nhất thời lộ ra một nụ cười không dễ dàng phát giác.
- Lưu huynh, ngươi làm sao vậy?
Tần Thiên nhìn Lưu Hoành chật vật biết rõ nguyên do mà vẫn cố hỏi.
- Tần huynh, ta bị Điền gia đuổi giết, huynh mau giúp ta báo thù.
Lưu Hoành nói, gắt gao nắm hai tay Tần Thiên như biết Tần Thiên nguyện ý giúp hắn báo thù vậy.
- Báo thù! Lưu huynh, ngươi không phải nói đùa chứ, đây là ân oán của ngươi và Điền gia, ta tại sao phải giúp ngươi báo thù?
Tần Thiên lắc đầu, không có ý xuất thủ.
Lời này vừa ra, Lưu Hoành ngơ ngác.
- Kia... Cái kia, Điền gia hiện tại cũng truy nã ngươi, ngươi đoạt thi thể Giao Long của bọn hắn, lúc trước còn đắc tội Điền gia, bởi vì cái gọi là địch nhân của địch nhân là bằng hữu, cho nên bây giờ chúng ta là quan hệ đồng minh, chúng ta phải liên hợp lại đối phó Điền gia mới không bị Điền gia giết.
Lưu Hoành nói gấp.
- Thật sao!
Tần Thiên xem thường, chỉ nói:
- Điền gia giết ngươi không thành vấn đề, nhưng bọn hắn không dám động vào ta, cho dù ta đốt nhà của bọn hắn, bọn hắn cũng không dám làm gì ta, nhưng ngươi không giống vậy, nếu ngươi để bọn họ bắt được đảm bảo họ sẽ thịt ngươi mà không có lo lắng gì.
- Này... !
Lưu Hoành không biết nói gì cho phải, quả thật như thế, Tần Thiên là đệ tử đại gia tộc, một khi báo ra thân phận, Điền gia tất nhiên phải nghĩ kĩ rồi mới hành động.
- Tần huynh, coi như ta van huynh, chỉ cần huynh giúp ta báo thù diệt Điền gia, sau này Lưu Hoành ta sẽ là nô tài của huynh, làm trâu làm ngựa cho huynh cũng được.
Lưu Hoành trực tiếp quỳ xuống, tên này vì báo thù cho gia tộc mà làm hết thảy.
- Tốt, ngươi cũng đã nói như vậy, ta sẽ giúp ngươi, ta cũng không cần ngươi làm trâu làm ngựa, ta chỉ muốn sau khi diệt Điền gia rồi thì ngươi giúp ta quản lý cái trấn nhỏ, không thành vấn đề gì chứ?
Tần Thiên hỏi.
- Không có vấn đề, tuyệt không thành vấn đề!
Lưu Hoành hưng phấn đáp ứng, Tần Thiên lại còn nguyện ý giao trấn nhỏ cho mình quản lý, quá tốt rồi, mình còn ước gì có thể treo lên cây đại thụ Tần Thiên đây, không nghĩ tới hắn lại chủ động mở miệng, để Lưu Hoành hưng phấn muốn điên, bất quá nếu như hắn biết Tần Thiên cũng không phải người của đại gia tộc thì không biết có tức giận công tâm mà chết không.
- Nhìn xem, Tần Thiên bị gia tộc truy nã kìa, thật tốt quá, không nghĩ tới lại gặp được hắn ở đây, vừa lúc một lưới bắt hết hai tên.
Người Điền gia đã xông lại vây quanh đám người Tần Thiên, cả đám đều có tu vi Nhị tinh.
- Cô gái kia thật đẹp, nếu đoạt được giao cho thiếu gia, thiếu gia nhất định sẽ thưởng cho chúng ta.
Một tên đệ tử Điền gia sáng mắt nói.
- Đúng thế!
Rất nhiều người phụ họa.
Tần Thiên nhìn lướt qua đám người, mạnh nhất chỉ đến Tam tinh nhị giai, hoàn toàn không phải đối thủ của mình.
- Khụ khụ, các ngươi trở về tìm cao thủ của gia tộc đến đây đi, với tí thực lực này thì không đủ một tay ta đánh nữa, mau trở về nhà đi,
Tần Thiên lắc đầu khinh thường nói.
- Muốn chết!
Đám người nhất thời giận dữ, nhiều người vây bắt như thế mà còn dám kiêu ngạo, hoàn toàn không muốn sống mà, một tên đầu lĩnh vung tay lên, đám đệ tử Điền gia được lệnh giết tới ba người Tần Thiên.
- Thật phiền toái, tha cho các ngươi, các ngươi không muốn lại muốn tìm chết, nếu vậy ta sẽ thành toàn.
Tần Thiên lắc lắc đầu nói.
Nói xong câu đó hắn liền động thủ, cả người giống như thiểm điện, thân ảnh nhanh chóng chớp động, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, không tới một phút, toàn bộ đám người Điền gia đã bị giết sạch, máu tươi chảy đầy trên mặt đất.
Lưu Hoành nhìn mà há hốc mồm, con mẹ nó, thực lực này quá mạnh rồi, cả đám người này đuổi giết hắn cũng đã lâu, Tần Thiên vừa ra tay đã giết sạch, mà lần trước đại Trưởng lão của Điền gia mạnh như vậy mà cũng phải nuốt hận với hắn, thực lực này quá kinh khủng.
- Đi thôi, đói bụng rồi, Lưu công tử, đổi một bộ quần áo đi, hình tượng ngươi bây giờ không đẹp tí nào!
Tần Thiên nhìn Lưu Hoành đang ngẩn người lên tiếng, rồi ném ra một bộ quần áo lúc trước dự trử cho hắn, sau đó nắm tay Thiên Hà đi về phía trấn nhỏ.
Lưu Hoành phục hồi tinh thần, nhanh chóng thay quần áo, giờ phút này hắn cũng không quản hoàn cảnh xung quanh, trực tiếp cởi y phục, vừa thay đồ vừa đuổi theo hai người Tần Thiên.
Ba người rất nhanh tiến vào trấn nhỏ, rất nhiều người thấy Tần Thiên cùng Lưu Hoành thì nghị luận, rất nhiều người vây xem hai người, bởi vì hai người đều bị Điền gia truy nã mà giờ còn dám nghênh ngang đi lại, nhất là Lưu Hoành mới vừa rồi còn bị đuổi giết, bây giờ lại nghênh ngang đi cùng Tần Thiên trên đường lớn, tình huống gì đây, chẳng lẽ những người đuổi giết hắn đã bị giết hết.
- Tên Tần Thiên này nghe nói lần trước hung hăng đánh Điền gia một bạt tai, Điền gia hao hết tâm tư giết Giao Long, mai phục Lưu gia, kết quả thi thể Giao Long bọn hắn tân tân khổ khổ giết chết lại bị Tần Thiên lấy mất, làm cho lão tổ Điền gia tức giận thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, bây giờ hắn còn dám xuất hiện, ta chắc chắn lát nữa nhất định sẽ có một tràng đại chiến.
Có người nói.
- Đúng vậy, người Điền gia rất nhanh sẽ tới thôi.
Có người nói.
- Người Điền gia rõ ràng không thấy mặt của ta mà, sao lại biết ta trộm thi thể Giao Long?
Tần Thiên một bên nghe mọi người nghị luận, một bên đi tới tửu lâu, ba người tiến vào tìm vị trí ngồi xuống, yêu cầu tiểu nhị mang lên rượu cùng thức ăn ngon.
Tiểu nhị vừa nhìn thấy Tần Thiên và Lưu Hoành thì ngẩn người, hai vị này đang bị truy nã, bọn họ cũng không dám chiêu đãi, lập tức báo cho chưởng quỹ.
Chưởng quỹ đang hưng phấn đếm tiền vừa nghe thấy hai người bị truy nã tới trong quán mình, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.
- Mau, mau mời bọn họ ra ngoài, bằng không tiệm của ta sẽ bị Điền gia đập nát.
Chưởng quỹ gấp gáp nói, hắn bị dọa sắc mặt trắng bệch, vội vàng chạy chạy tới ba người.