-
- Lão tổ!
Đệ tử Điền gia thấy Tần Thiên lại tát bay lão tổ mình thì ngây người, sau khi lấy lại tinh thần thì chạy đến đỡ lão lên.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Lão tổ Điền gia giận dữ, lúc này hắn không nhẫn nữa, cho dù Tần Thiên có pháp bảo, hắn cũng phải liều mạng, nếu không mặt mo này còn ra ngoài gặp người thế nào.
- Đệ tử Điền gia nghe lệnh, lên cho ta, giết tiểu tử này!
Lão tổ Điền gia quát, đám người lao đến Tần Thiên, Lão tổ Điền gia ở phía sau chuẩn bị tìm cơ hội xuất thủ.
- Hừ!
Tần Thiên nhìn Đệ tử Điền gia xông lên, cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt vọt tới, hơi thở năng lượng kinh khủng từ trên người hắn bạo phát để tất cả mọi người chấn động.
- Chết!
Tần Thiên bắt một cánh tay của một tên, mạnh mẽ tung lên ném hắn ra ngoài, tên đệ tử này bay lên lầu hai khách sạn, đập sập từng gian phòng, trên người cắm đầy thanh gỗ máu tươi chảy ròng, cho dù không chết cũng cực kỳ thống khổ.
- Còn ngươi nữa!
Tần Thiên nhìn một Đệ tử Điền gia đang sững sờ, một quyền đập tới đầu hắn.
Thình thịch!
Tên đáng thương này ngay cả kêu thảm thiết cũng không phát ra được, đầu hắn bị đập nát văng ra bốn phía như dưa hấu, dính trên đám người xung quanh để đám người hét lên một trận.
Trong nháy mắt Tần Thiên xuất thủ đánh chết hai Đệ tử Điền gia, những khác muốn xông lên cũng do dự.
- Làm sao, không phải la hét muốn giết ta, một người một chiêu đã có thể giải quyết ta à, sao hiện tại bất động, không dám?!
Tần Thiên khoanh tay khiêu khích.
- Sững sờ cái gì? Lên cho ta!
Lão tổ Điền gia quát, hắn ra lệnh cho đám đệ tử xông lên còn mình thì không dám, mới vừa rồi Tần Thiên bộc phát ra thực lực rõ ràng đã đạt tới cảnh giới Tứ tinh mình tuyệt đối không phải đối thủ, chỉ có thể tìm cơ hội đánh lén, hoặc chạy trốn trở về tìm trợ thủ, trong gia tộc mình hiện tại đang có một cao thủ Tứ tinh trấn giữ, nếu như hắn ra tay thì bình định tên này không phải việc khó.
Nhưng đệ tử Điền gia không biết thực lực Tần Thiên cường hãn cỡ nào nhưng thấy hắn xuất thủ hung ác cũng không muốn xông lên chịu chết, bất quá Lão tổ đã nổi giận nên bất đắc dĩ kiên trì, hi vọng Tần Thiên hạ thủ nhẹ một chút, sau khi mình bị đụng phải thì ngã xuống giả chết.
Nhưng Tần Thiên làm sao nương tay, thực lực đám đệ tử này quá kém vừa đụng vào đã chết, chưa tới một phút đồng hồ tất cả đã bị giết.
Toàn trường khiếp sợ, yên lặng như tờ, tinh anh Điền gia bị Tần Thiên giết gần hết, tay hắn còn cầm chiến kiếm ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Lão tổ Điền gia.
- Đi tìm chết!
Lão tổ Điền gia hét lớn một tiếng tung một quyền đánh tới, Tần Thiên lập tức huy động chiến kiếm, chuẩn bị xuất thủ giết Lão tổ Điền gia, không nghĩ tới Lão vừa xông lên đã trực tiếp quay đầu chạy trốn, tất cả mọi người trợn tròn mắt, Tần Thiên cầm chiến kiếm chuẩn bị công kích cũng dừng giữa không trung.
- Hư... !
Mọi người khinh bỉ, Lão tổ Điền gia lại lâm trận chạy trốn, quá mất mặt.
- Mẹ ơi, bị hù chạy mất, nhưng quá ngươi chạy được sao!
Tần Thiên lạnh lùng nói, huy động chiến kiếm truy sát, Thiên Hà cùng Lưu hoành vội đuổi theo.
Lão tổ Điền gia rất nhanh đã chạy về gia tộc mình, hắn lúc này làm sao lại quan tâm tới mặt mũi nữa, mạng sắp mất rồi thì quan tâm mặt mũi làm gì.
- Ngươi chạy được sao!
Lúc này thanh âm Tần Thiên đã vang lên phía sau hắn, Lão tổ Điền gia lập tức kinh hãi quay đầu nhìn lại thấy Tần Thiên như ảo ảnh nhanh chóng đến gần mình, hắn vội vàng gia tốc chạy về phía trước, còn mấy trăm mét sẽ đến Điền gia, chỉ cần đi vào trong thì không có chuyện gì nữa rồi.
- Hà cung phụng, mau ra đây cứu ta, người cướp đoạt Hổ Văn Giao Long đã xuất hiện!
Lão tổ Điền gia quát to.
- Chết!
Lúc này, Tần trời đã nhanh chóng vọt tới phía sau hắn, một cước đá bay hắn, Lão tổ Điền gia không kịp đề phòng bị đá bay, cả người đụng vào trên đại môn Điền phủ.
Oanh!
Cửa gỗ nháy mắt bị oanh nát, cả người Lão tổ Điền gia đầy máu té trên đó, thân thể không ngừng co quắp, miệng phát tiếng kêu thảm, hắn dù sao cũng là cao thủ Tam tinh đỉnh cho nên vẫn chưa chết, nhưng hắn không thể đứng lên được, một cước Tần Thiên đã đá gảy xương sống hắn, làm nửa người hắn tê liệt không thể động đậy.
- Lão tổ, lão tổ!
Giờ phút này, rất nhiều Đệ tử Điền gia chạy ra thấy Lão tổ nhà mình bị đánh thảm thì hô to, chuyện gì đây, tại sao lại biến thành như vậy? không phải lão tổ đi giết Tần Thiên và Lưu hoành à, tại sao bị đánh phế rồi?
Đệ tử Điền gia rối rít chạy ra ngoài, thấy Tần Thiên cùng Thiên Hà, Lưu hoành ba người mang theo một con yêu thú màu trắng đang từ từ đi tới nhà mình, phía sau còn có một đám người xem náo nhiệt đi theo.
- Chẳng lẽ Tần Thiên đánh Lão tổ thành bộ dáng này, không thể nào!
Đệ tử Điền gia nhìn Tần Thiên đi tới đầy vẻ khó tin, Lão tổ không thể nào thua một tiểu tử chưa ráo máu đầu được.
- Mau gọi Gia chủ tới!
Một Đệ tử hô to.
- Gia chủ và Hà cung phụng đã tới.
Có người lên tiếng
Rất nhanh, một lão giả tóc trắng xuất hiện, mấy Trưởng lão đi theo phía sau hắn cũng u mê.
- Lão tổ, lão tổ, ngài thế nào!
Đám Trưởng lão nhìn Lão tổ trên mặt đất khẩn trương hô lớn, nhưng Lão tổ Điền gia đã không nói được gì, chỉ có thể kêu thảm.
- Đừng hỏi, nhìn hắn như vậy thì còn có thể làm được gì!
Thanh âm Tần Thiên dương dương tự đắc vang lên, nhất thời hấp dẫn chú ý của mọi người.
- Là ngươi làm!
Đám Trưởng lão khiếp sợ nhìn Tần Thiên.
- Thật ra thì ta cũng chỉ tiện chân đá một cước thôi, không nghĩ tới hắn quá yếu, ăn một cước đã thành ra như vậy, thật xin lỗi!
Tần Thiên cười híp mắt nói.
Lời hắn nói làm cho đám người Điền gia tức hộc máu.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Tộc trưởng điền gia giận dữ gầm lên.
- Mẹ nó chứ, các ngươi có thể đổi một câu mới mẻ hơn không, nói hoài nói mãi chỉ một câu ngươi muốn chết, con mẹ ngươi, chưa từng đi học hả.
Tần Thiên lắc đầu răn dạy
- Ha ha ha... !
Trong nháy mắt, người vây xem phía sau cười to.