Người chung quanh cảm thấy hơi thở lão tổ Điền gia thì không khỏi sợ hãi than, có người chịu không nổi phải lui về phía sau, Lưu Hoành cũng cảm giác được một tòa núi lớn áp xuống bản thân làm hắn rất khó chịu, vội vàng vận chuyển năng lượng trong cơ thể ngăn cản.
Sắc mặt Thiên Hà cũng trắng bệch, trừ Tần Thiên và yêu thú Tiểu Bạch ra thì những người khác đều không chịu nỗi.
- Thiệt là, không có chuyện gì thì khoe khoang cái gì, ngươi hù nữ nhân của ta sợ rồi kìa, ngươi phải trả giá cho việc này đấy!
Tần Thiên lên tiếng, tùy ý vung tay, Lưu Hoành và Thiên Hà cảm giác áp lực trên người chợt biến mất.
Mà sắc mặt lão tổ Điền gia lại đại biến, Tần Thiên tùy ý chống cự uy áp của hắn vậy mà còn trợ giúp người khác giải quyết uy áp, thực lực gì đây, hắn phải lần nữa nhìn kỹ tên Tần Thiên này mới được.
Nhưng dù xem xét như thế nào, thực lực Tần Thiên cũng chỉ là Nhị tinh tam giai, chẳng lẽ trên người hắn mang theo pháp bảo gì đó có thể chống cự uy áp, vừa nghĩ tới pháp bảo, hai mắt hắn sáng lên, pháp bảo có thể kháng trụ uy áp của hắn tuyệt đối không đơn giản, mình nhất định phải lấy vào tay.
- Hừ! Tiểu tử, đừng tưởng rằng trên người có pháp bảo có thể ngăn cản uy áp của ta thì rất giỏi, ta cho ngươi biết, chỉ cần ta xuất thủ, ngươi nhất định phải chết.
Lão tổ Điền gia lần nữa giận quát.
- Thật sao, vậy ngươi xuất thủ thử một chút đi, xem ngươi chết hay ta chết!
Tần Thiên đứng lên, nói.
- Ngươi... Ngươi không nên ép ta, nói cho ngươi biết, ép ta ra tay thì ngươi cũng chẳng có chổ tốt gì đâu!
Lão tổ Điền lạnh lùng nói, không nghĩ tới Tần Thiên không sợ uy hiếp của hắn, mà hắn lại không thể ra tay giết Tần Thiên, nếu không thì sẽ không thu hoạch được gì.
- Ép ngươi thì thế nào? Không chỉ ép ngươi ta còn đánh ngươi, ngu ngốc!
Tần Thiên nói rồi trực tiếp xuất hiên trước mặt, vỗ nhẹ nhẹ hai cái lên mặt hắn, Lão tổ Điền gia ngay cả tránh né cũng không kịp, trực tiếp bị đánh cho vài cái.
Trong lòng Lão tổ Điền gia kinh sợ, tốc độ Tần Thiên rất nhanh, nhanh tới mức hắn không kịp làm ra bất kì phản ứng gì.
Điều này nói rõ cái ga, điều này nói rõ thực lực Tần Thiên rất cường đại nên mới ngông cuồng.
Đám người vây xem bên cạnh cũng u mê, Tần Thiên tát mặt Lão tổ Điền gia, mà Lão lại không tránh, sau khi bị tát mấy cái mới tránh được, tình huống gì gì đây, chẳng lẽ thực lực Lão tổ Điền gia không bằng Tần Thiên, hay hắn cố tình để cho Tần Thiên tát??
Đúng, nhất định là cố ý, cố ý để Tần Thiên tát.
Đệ tử Điền gia không nghĩ thực lực Lão tổ mình kém hơn Tần Thiên cho nên tự an ủi mình, nhất định cố ý để Tần Thiên tát, bọn họ vẫn cho như thế.
Chỉ có Lão tổ Điền gia mới mình tránh không thoát, tốc độ hắn quá nhanh, lão không cách nào tránh né.
Mặc dù như thế, trong lòng Lão vẫn không thoải mái, hắn vẫn còn ôm hi vọng hoài nghi Tần Thiên không bằng hắn, nhất định mượn pháp bảo gì mới có thể làm được, nếu không một tiểu tử hai mươi tuổi làm sao có thực lực vượt qua hắn.
Đám người xung quanh thấy Tần Thiên to gan tát mặt Lão tổ Điền gia, tất cả đều u mê, trong lòng thầm nghĩ Tần Thiên muốn chết, tát mặt người ta thì khác nào nhổ lông hổ, muốn chết mà, cả đám đều mở to hai mắt nhìn Lão tổ Điền gia giết Tần Thiên như thế nào, Lưu Hoành thì liếc nhìn chung quanh tìm chỗ chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng Lão tổ Điền gia làm mọi người thất kinh.
- Đi, trở về!
Lão tổ Điền gia nhìn đệ tử mình quát lên, Tần Thiên có thể to gan không sợ mình rồi còn tát mình, cho dù hắn dựa vào pháp bảo thì cũng có thế giết mình, lúc này còn không trốn thì chờ tới lúc nào.
Mình không thể đi được mà phải ở đây trấn tràng tìm hiểu thực hư của Tần Thiên, nếu như hắn không được thì mình ra tay giết hắn, còn nếu giết không được thì nhờ người sau màn giết Tần Thiên.
- Lão tổ, tại sao chứ, chúng ta phải giết hắn, hắn nhục nhã ngài đó!
- Đúng vậy, làm sao bỏ qua được!
- Giết hắn đi!
Cả đám không cam lòng la to, người xem náo nhiệt chung quanh cũng không cam lòng rời đi, muội tử ngươi, tại sao không đánh? Bọn ta đang chờ xem mà ngươi chỉ đến đây nói vài câu, cả cái rắm cũng không thả đã muốn rút về.
- Câm miệng hết cho ta, trở về!
Lão tổ Điền gia phẫn nộ quát, tất cả đệ tử Điền gia không dám nói lời nào, Lưu Hoành cũng u mê, Lão ta có ý gì.
- Hừ! Tiểu tử, ngươi nhớ kỹ cho ta, đắc tội Điền gia ta sẽ không có kết quả tốt.
Lão tổ Điền gia lạnh lùng nhìn Tần Thiên, nói xong xoay người rời đi.
Nhưng vào lúc này, Tần Thiên biến mất, sau một khắc đã hiện ra trước mặt Lão tổ Điền gia, dọa hắn kêu to một tiếng vội vàng đề phòng như lâm đại địch, trong lòng âm thầm khiếp sợ, tốc độ gì đây, mình lại không hề phát hiện hắn hành động của hắn, người chung quanh lần nữa u mê.
- Ta cho ngươi đi sao?!
Tần Thiên lên tiếng.
- Ngươi muốn thế nào, ta đã bỏ qua ngươi, ngươi đừng tưởng rằng ta sợ ngươi, ta cho ngươi biết, chúng ta nhiều người, nếu ngươi dám động thủ sẽ chết chắc!
Lão tổ Điền quát, hắn bị ánh mắt sắc bén của Tần Thiên nhìn trong lòng run lên.
- Hừ! Ngươi dẫn người quấy rầy ta ăn cơm, lại dọa nữ nhân ta, bỏ đi đơn giản vậy? Ngươi cho rằng ta là ai? Không để lại gì đó bồi thường thì đừng mong rời khỏi đây!
Tần Thiên cười lạnh nói.
- Ngươi muốn gì?
Lão tổ Điền gia hỏi, giọng nói không cứng rắn như trước, điều này làm mọi người xung quanh càng khó hiểu, tại sao hoàn cảnh thoáng cái đã trái ngược, Tần Thiên uy hiếp ngược lại thế.
- Ta muốn thế nào, rất đơn giản, giao ra tất cả gia sản của ngươi, mang theo người của ngươi rời đi, sau này không đặt chân nửa bước vào trấn, ta sẽ tạm tha mạng chó của ngươi. Nếu không, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi, hơn nữa còn không ai tế bái cho ngươi đâu bởi vì ta sẽ giết cả nhà ngươi.
Tần Thiên cười cười ôn hòa nói.
- Tiểu tử, ngươi quá kiêu ngạo, ngươi cho rằng Điền gia ta không người, ta cho ngươi biết, thế lực sau lưng Điền gia ta rất cường đại, chính là một đại gia tộc, cho dù ngươi là người của đại gia tộc ta cũng không sợ, ngươi dám động ta thì sẽ gặp phải đuổi giết điên cuồng.
Lão tổ Điền gia cả giận nói.
- Ba!
Lão tổ Điền gia vừa mới dứt lời đã bị Tần Thiên tát một cái bay ra ngoài, đụng nát một cái bàn.