-
Tần Thiên lên tiếng, Hà Tiên Phong gật đầu ý bảo hắn nói, sau đó Tần Thiên nói mình muốn để cho Lưu hoành làm chủ nhân Thanh Phong trấn, Hà Tiên Phong rất sảng khoái đáp ứng, dù sao cũng cần một gia tộc đến quản lý nơi này, Lưu gia cũng được, nếu Lưu gia thì hắn tạm thời không cần tìm gia tộc khác.
Sau đó hai người thảo luận những vấn đề khác, Tần Thiên nhân dịp này thỉnh giáo các vấn đề thường thức của Hoàng triều và các đại gia tộc ở đó.
Hàn huyên xong Hà Tiên Phong rời đi, trước khi rời đi phân phó Tần Thiên tìm kiếm nơi hạ lạc của Hổ Văn Giao Long, Tần Thiên tự nhiên đáp ứng, nhưng cũng chỉ đáp ứng mà thôi, Hổ Văn Giao Long đã bị mình luyện hóa xong rồi còn tìm cọng lông.
Lưu hoành mang theo đám người Lưu gia còn sót lại diệt sạch đám người Điền gia rồi lấy tất cả bảo bối của Điền gia ra ngoài, kim ngân tiền tài đếm không hết, bất quá Tần Thiên không để ý số tiền này, hắn chỉ thích yêu thú nội đan và thiên tài địa bảo, tiền thì hắn lưu cho Lưu hoành, những thứ khác toàn bộ thu vào túi lấy về cho chúng nữ tu luyện.
- Đúng rồi, Lưu hoành ngươi phái ra một đám nhân công xây nhà cho ta, ta có việc cần sử dụng.
Tần Thiên ra lệnh, Lưu hoành lập tức phân phó xuống, không qua một lát đã tìm được mười mấy thợ mộc, đám người này thấy Tần Thiên cũng phát run, thiếu niên này ngày hôm nay tiện tay diệt Điền gia, giờ phút này còn gia nhập Hà gia nữa, người trong cả trấn này đều biết hắn cho nên vừa thấy Tần Thiên, đám người này cũng cho rằng Tần Thiên muốn giết bọn họ, nên vừa nhìn thấy hắn đã tái mặt.
- Khụ khụ, các ngươi không cần run, ta không ăn thịt người, ta có chuyện cần các ngươi hỗ trợ, làm xong sẽ có phần thưởng, số tiền này là tiền đặt cọc!
Tần Thiên nhìn đám thợ mộc phát run, trực tiếp ném ra vài miếng vàng, ước chừng trăm lượng, đám thợ mộc thấy vàng thì sáng mắt lên.
- Chúng ta nhất định sẽ hoàn thành.
Mọi tên thợ mộc vội vàng nói, Tần Thiên hài lòng, quả nhiên có tiền thì có thể khiến quỷ ma, vừa nhìn thấy tiền, bọn người kia cái gì cũng dám làm, rõ ràng là đám người thấy tiền không cần mạng.
- Tốt lắm, Lưu hoành, ngươi chuẩn bị thức ăn cho ta, khoảng chừng trăm ngày đi, ta sẽ đi ra ngoài một thời gian, nơi này giao cho ngươi quản lý.
Tần Thiên nhìn Lưu hoành nói.
Lưu hoành nghe vậy rất nghi ngờ, không biết Tần Thiên muốn đi đâu, tìm đám thợ mộc này làm gì, bất quá hắn cũng không dám hỏi, lập tức phân phó chuẩn bị giúp Tần Thiên.
Sau khi nhận số đồ vật cần chuẩn bị, Tần Thiên dẫn theo đám thợ mộc rời Thanh Phong Trấn trở về đỉnh núi.
- Đây là đâu?!
- Yêu thú thật to a!
- A!
Đám thợ mộc đứng trên đỉnh núi, thấy tình huống bốn phía chung quanh thì bị dọa sắc mặt trắng bệt, từ trước đến giờ bọn hắn chưa từng thấy qua tình cảnh này.
- Xung quanh này có cái gì, các ngươi cũng đừng có quản, thấy tờ bản vẽ này không, các ngươi chiếu vào nó, kiến tạo một phòng ốc cho ta, càng nhanh càng tốt, ta sẽ cho các ngươi rất nhiều tiền.
Tần Thiên nhìn đám thợ mộc nói.
Sau đó Tần Thiên nói một tiếng với Thiên Hà một tiếng rồi rời khỏi không gian thần tàng trở về nhà, giờ phút này đã hơn bốn giờ chiều, hắn thấy đã đến giờ chuẩn bị tới trường đón tam nữ Hàn Thi Vũ.
- Đợi một chút, phải tắm rửa trước, giết nhiều người quá rồi.
Tần Thiên thầm nghĩ, sau đó lấy quần áo đi vào phòng tắm
Nhưng trong nháy mắt Tần Thiên chuẩn bị ra phòng khách lấy đồ, thanh âm ba Baca vang lên, nói cho Tần Thiên biết có người mai phục trong phòng, một hơi thở năng lượng xa lạ, hơi thở này không phải bất cứ người nào hắn biết, rất có thể là sát thủ, nếu không phải Tần Thiên vừa mới trở về phát ra thanh âm, để cho tên sát thủ kia giật mình thì baBaca cũng không thể phát hiện ra hắn.
- Lại có người mai phục trong nhà sao?
Tần Thiên thầm nghĩ, sau đó buông y phục xuống, thi triển khả năng ẩn hình mở cửa, hướng phía ngoài nhìn lại.
Bên trong phòng khách rất an tĩnh, không có bất cứ dị thường gì, bất quá baBaca đã nói rõ cho Tần Thiên biết năng lượng ba động đến từ ghế sa lon, nhưng lúc này năng lượng đã biến mất.
Tần Thiên nhìn về phía ghế sa lon, thả ra thần thức của mình tìm kiếm, quả nhiên, có một hơi thở ba động yếu ớt ẩn nặc vô cùng tốt.
Tần Thiên ẩn hình lặng lẽ đi tới gần ghế so pha, trong tay lặng lẽ xuất hiện một thanh chủy thủ sắc bén.
- Hừ! Giết ta, quả thực muốn chết!
Trong lòng Tần Thiên âm thầm cười lạnh, hắn không có nóng lòng hạ thủ, mà chỉ đứng bên cạnh bàn trà nhìn ghế sa lon, nếu là người bình thường nhất định sẽ cho rằng trên ghế không có gì cả, nhưng Tần Thiên nhìn ra trên ghế đang có một người đang ẩn thân, hắn đứng một bên muốn nhìn xem tên sát thủ này làm sao tìm được mình.
Tên sát thủ này ẩn nấp đã nhận ra hơi thở Tần Thiên, lại thấy cửa phòng mở ra, nhưng chỉ trong chốc lát hơi thở Tần Thiên đột nhiên biến mất, trong phòng cũng không có người đi ra ngoài, điều này làm cho hắn rất buồn bực, chuyện gì xảy ra thế, hắn không thể làm gì khác là tiếp tục ẩn nặc chờ Tần Thiên đi ra ngoài.
Tần Thiên chờ có chút không nhịn được, cho nên ngồi xuống trên ghế sa lon, giải trừ ẩn hình, nhìn sát thủ đối diện nói:
- Ngươi muốn tìm ta sao?
- Hưu!
Tần Thiên vừa dứt lời, trong nháy mắt một ám ảnh từ ghế sa lon lặng lẽ đi ra ngoài, một Hắc y nhân 1m4 hiện ra trước mặt Tần Thiên, hắn toàn thân áo đen chỉ lộ ra hai con mắt, cầm trong tay một cây chủy thủ, hoảng sợ nhìn Tần Thiên, Tần Thiên vậy mà phát hiện ra mình còn hiện ra bên cạnh mình nữa, làm hắn đổ mồ hôi hột, nếu vừa rồi Tần Thiên ra tay đánh lén hắn thì có lẽ hắn đã chết rồi.
- Nhị tinh... ừ... không tệ, đáng tiếc ngươi giết ta không được.
Tần Thiên nhìn sát thủ nói, sát thủ vừa nghe trong mắt lần nữa lộ vẻ hoảng sợ, ánh mắt nhìn xung quanh thêm vài lần, tựa hồ chuẩn bị trốn đi, nhưng hắn vẫn có chút do dự, dù sao tên này cũng có giá mười tỷ Đô-la, nếu như cứ như vậy để tuột mất khỏi tay thì không nỡ.
- Làm sao, không động thủ à, nếu không động thủ vậy thì ngồi xuống uống chén trà, người tới là khách, tới... ngồi đi, không cần khách khí.
Tần Thiên bình tĩnh lên tiếng.
- Bát dát!
Sát thủ giận quát một tiếng, cầm chủy giết tới Tần Thiên, tốc độ cũng không nhanh.
Tần Thiên vừa nghe đã biết người này là ninja của Nhật, khó trách hắn lùn như vậy, Tần Thiên đó giờ chả có cảm tình gì với người Nhật.
- Đồ bỏ đi!
Tần Thiên nhìn hắn giết tới, vung tay lên, hơn mười đạo chu ti (lưới nhện) hơi mờ bay ra, trực tiếp đánh trúng tên Ninja này, sau đó hắn bị trói như bánh chưng quỳ trước mặt Tần Thiên.
- A, bát dát, bát dát!
Ninja liều mạng giãy giụa muốn vung đứt chu ti, nhưng chu ti này giống như nhựa cao su rất bền, không có biện pháp giãy mở.
- Ngươi có nguyện ý làm chất dinh dưỡng cho ta không? Đồng ý hả?