-
- Hiểu Di yêu dấu, lỗ tai anh đau quá!
Tần Thiên khóc lóc kể lể với Lâm Hiểu Di.
- Đáng đời, ai bảo anh chọc Phỉ Nhi, tự tìm quả đắng.
Lâm Hiểu Di cười nói.
Tần Thiên buồn bực, nhưng khi đứng lên nhìn xuống Lâm Hiểu Di thì thấy cập vếu trắng như tuyết của nàng ẩn hiện dưới cổ áo thì không nhịn được đưa tay bắt xuống để Lâm Hiểu Di kêu to một tiếng, đỏ mặt mắng Tần Thiên sắc lang rồi đẩy tay hắn ra.
- Hắc hắc, thơm quá!
Tần Thiên rất hèn mọn ngửi ngửi bàn tay cười nói.
- Anh rễ, cái gì mà thơm, cho em ngửi với!
Triệu Chỉ Vân còn đang buồn ngủ từ phòng đi ra hỏi Tần Thiên.
- A, không có gì, em nhanh đi đánh răng rửa mặt, anh cũng đi đây!
Tần Thiên vội nói, thấy cô bé này không khỏi nhức đầu.
- Đợi một chút, anh rễ, hôm nay thứ bảy, anh dẫn em đi chơi đi!
Triệu Chỉ Vân ôm cánh tay Tần Thiên hưng phấn nói.
- Không được, hôm nay anh bận rồi, anh phải theo Phỉ Nhi đi tra án, em ở nhà chới với các nàng Thi Vũ đi.
Tần Thiên lấy tay Triệu Chỉ Vân ra, nhưng cô nàng lần nữa ôm chặt, hưng phấn nói.
- Thật tốt quá, em chưa đi tra án bao giờ đâu, em cũng muốn chơi, em phải đi bắt người xấu.
- Tụi anh đi thăm dò, không phải đi chơi!
Tần Thiên rất cạn lời, đầu đầy hắc tuyến, tiểu nha đầu này cái gì cũng muốn chơi, không khác gì tiểu hài tử cả.
- Không được, đây là phá án, không phải đi chơi!
Tần Thiên nghiêm túc nói, nếu bình thường thì không thành vấn đề, nhưng mình hiện tại bị người đuổi giết, giống như tối qua, tới rất nhiều sát thủ, nếu không có những Trưởng lão ở đó, một mình rất khó ứng phó, cho dù lợi hại cũng sẽ có thời điểm sơ suất, Lý Phỉ Nhi một người hắn bảo vệ không thành vấn đề, nhiều người thì sẽ rất phiền toái.
- Anh rễ, anh yên tâm, sẽ sẽ thật biết điều, em dẫn em đi đi, em biết anh rất tốt với em mà, anh rễ, anh là người tốt, anh rất thương em.
Triệu Chỉ Vân làm nũng.
- Không được!
Tần Thiên lần nữa quyết đoán cự tuyệt.
- Hừ! Anh không để cho em đi, em tìm chị Phỉ Nhi, anh rễ xấu!
Triệu Chỉ Vân chạy mất, nói trở mặt liền trở mặt, Tần Thiên không biết nói gì cho tốt, đành đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Rất nhanh ăn xong điểm tâm, Tần Thiên đổi y phục, gọi Lý Phỉ Nhi chuẩn bị lên đường, kết quả phát hiện Lý Phỉ Nhi cùng Triệu Chỉ Vân cùng đi ra, Triệu Chỉ Vân đắc ý nhìn hắn.
- Em mang nhỏ này theo?
Tần Thiên chỉ vào Triệu Chỉ Vân hỏi Lý Phỉ Nhi.
- Làm sao, không thể?!
Lý Phỉ Nhi trầm mặt nói.
- Cái này, chúng ta đi tra án, nhiều người rất không tốt.
Tần Thiên uyển chuyển nói.
- Ai nói, anh là cảnh sát hay em, đi thôi!
Lý Phỉ Nhi không thèm nghe Tần Thiên nói trực tiếp dẫn Triệu Chỉ Vân đi ra ngoài, rất ngang ngược độc đoán, Triệu Chỉ Vân thì lại rất đắc ý làm cái mặt quỷ với Tần Thiên, Tần Thiên thật không biết nói cái gì cho phải, trong lòng thầm cầu nguyện đừng có sát thủ tới, cho dù muốn tới thì cũng chỉ có mấy tiểu lâu la tới thôi.
Sau đó, hắn đuổi theo Lý Phỉ Nhi.
- Ê! Mau nhìn kìa, người kia hình như là Tần Thiên!
- Đúng rồi, thật là giống!
- Mau, đi qua đó xem thử!
Giờ phút này, trên đường cái, một đám thiếu nữ cầm trong tay tạp chí chạy thật nhanh về phía Tần Thiên, dọa Tần Thiên kêu to một tiếng, không phải chứ, chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ hôm nay ra cửa hướng đông phong thủy tốt, mỹ nữ chủ động dán tới.
- Tần Thiên, chuyện gì xảy ra?
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên lộ vẻ mặt ghen tuông, trong lòng thầm nghĩ, Tần Thiên ở đâu gây họa cho một đống lớn mỹ nữ này vậy?
- Anh rễ thành thật khai báo, có phải anh ngủ với bọn họ hay không, tại sao không ngủ với em?!
Triệu Chỉ Vân không vui nói.
- Tiểu nha đầu, đừng có nói hưu nói vượn, anh nào biết đâu!
Tần Thiên buồn bực nói, giờ phút này, bảy tám mỹ nữ kia đã đi tới.
- Anh là Tần Thiên hả, phía trên chính là anh sao, rất đẹp trai, người thật còn đẹp hơn tạp chí nhiều, anh có thể ký tên cho em không?
Một mỹ nữ ngực lớn nhìn Tần Thiên rất kích động nói, Tần Thiên nhìn thoáng qua tạp chí kia, là mình và Lương Như Yên, khó trách.
- Đúng là tôi!
Tần Thiên gật đầu.
- Vậy anh mau ký tên cho em đi, ký ở chỗ này được không, em thật thích anh.
Mỹ nữ ngực lớn kích động nói, trực tiếp lấy ra bút chỉ vào ngực lớn lõa lồ của mình. Lộ ra trước mặt Tần Thiên, nhìn bán cầu trắng như tuyết, hai mắt Tần Thiên tỏa sáng, hắn không nhịn được đành phải đáp ứng, kết quả là bên cạnh đột nhiên truyền đến hai đạo sát khí lạnh như băng, hù Tần Thiên vội vàng dừng tay.
Hai cô gái đầy mặt ghen tức nhìn Tần Thiên, thật giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
- Khụ khụ, thật ra, anh ký tên trên tay của em nha!
Tần Thiên nhìn mỹ nữ ngực lớn lúng túng nói.
- Em cũng muốn, em cũng muốn!
- Em cũng muốn!
- Tần Thiên, em rất thích anh, em muốn làm bạn gái của anh!
- Em muốn hôn anh!
Trong nháy mắt, một đoàn mỹ nữ vây xung quanh Tần Thiên, Tần Thiên chỉ cảm thấy từng đợt mùi thơm xông vào mũi, chỗ nào cũng mềm mại, cũng không biết đụng bao nhiêu cặp vú sướng chết hắn, làm minh tinh cảm giác thật tốt.
- Rất thoải mái hả?
Sau khi những mỹ nữ kia đi, Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói.
- Thành thật khai báo, anh có mặt trên tạp chí, lại rõ ràng như vậy, sờ ngực người ta, cô gái đẹp này là ai, có phải anh ở bên ngoài bao nuôi Tiểu Tam?
Triệu Chỉ Vân chỉ vào Lương Như Yên trên tạp chí ép hỏi.
- Khụ khụ, cái này, công việc, thuần túy là công việc, anh xin thề!
Tần Thiên giơ lên bốn ngón tay, nhìn hai mỹ nữ nghiêm túc nói.
- Hừ! Sắc lang, đừng để cho em phát hiện anh ở bên ngoài làm loạn, nếu không em cắt chỗ đó của anh!
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên không vui nói, Tần Thiên có quá nhiều nữ nhân, làm cho cô rất không thoải mái.
- Đúng vậy!
Triệu Chỉ Vân phụ họa nói, Tần Thiên trực tiếp gõ một cái trên đầu cô, tiểu nha đầu này xem náo nhiệt làm gì.
- Hừ! Đi!
Lý Phỉ Nhi căm tức nhìn Tần Thiên một cái, rất không thoải mái bước đi, Triệu Chỉ Vân cũng hừ lạnh một tiếng, ôm cánh tay Lý Phỉ Nhi rời đi, Tần Thiên vội vàng đuổi theo.
Lý Phỉ Nhi lái xe, mang theo hai người Tần Thiên đi tới thôn Thành Trung, chỗ này tương đối hỗn loạn, người ngoại lai lưu lạc tương đối nhiều, để không bị người khác chú ý, Lý Phỉ Nhi cố ý đổi thường phục đi tới đây.