Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 637 - Chương 642: Tối Tiếp Tục Tra

 Chương 642: Tối Tiếp Tục Tra Chương 642: Tối Tiếp Tục Tra Chương 642: Tối Tiếp Tục Tra

-

Ở đây tùy ý có thể thấy được những tên không có nhà để về, còn có một vài tên khất cái và đám lưu manh.

Lý Phỉ Nhi dừng xe một bên, ba người xuống xe, nhìn chung quanh một chút, Lý Phỉ Nhi đi tới một nhà quầy bán quà vặt gần đó, mua ba bình nước, thuận tiện hỏi thăm một chút tình huống ở đây.

- Đại thẩm, hỏi dì một chuyện, gần đây nơi này có người lang thang biến mất phải không?

Lý Phỉ Nhi nhìn đại thẩm bán quà vặt hỏi.

- Cái này, ta không biết, bất quá gần đây kẻ lang thang thiếu rất nhiều, nhất là hai ngày gần đây, rất nhiều người ăn mày không còn nhìn thấy nữa, trước kia, nơi này giờ này có rất nhiều kẻ lang thang ở chỗ này nhặt đồ bỏ đi, hiện tại cũng không có mấy người, cũng không biết chuyện gì xảy ra, có phải bị cảnh sát bắt vào sở rồi hay không?

Đại thẩm nhìn Lý Phỉ Nhi nói.

- Đúng rồi, các cô cậu đang làm gì?

Đại thẩm nói xong, cảnh giác hỏi một câu, giống như sợ xảy ra chuyện gì.

- Đúng rồi, chúng cháu là học sinh viện nghiên cứu xã hội, đi ra ngoài nghiên cứu tập tính hoạt động của kẻ lang thang, hiểu rõ con người hơn thôi!

Lý Phỉ Nhi nói hưu nói vượn, căn bản rắm chó không kêu, bất quá đại thẩm này cái gì cũng không biết, nghe Lý Phỉ Nhi nói hưu nói vượn hai câu đã tin, không hỏi tới nữa.

- Đi, chúng ta đi phía trước tìm hiểu một chút, xem đến buổi tối những kẻ lang thang này ngụ ở chỗ nào!

Lý Phỉ Nhi nói, ngay sau đó mang theo hai người đi tới phía trước, Tần Thiên ngừng lại, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Phong Tử, nói tình huống cho hắn biết để hắn điều tra nguyên nhân biến mất của đám lang thang ở thành Trung Thôn này, họ cũng là người của Thiên bang, bởi vì đất khu này do Thiên bang chịu trách nhiệm.

- Mỹ nữ, nếu em uống với anh một chén rượu, anh sẽ nói cho em biết!

Bên này, Lý Phỉ Nhi đang chuẩn bị hỏi một thiếu niên ngồi ở ven đường, không nghĩ đến thiếu niên này nhìn thấy hai người xinh đẹp thì không khỏi sáng mắt, nhất là cặp vú kinh người của Lý Phỉ Nhi, nhìn thôi đã chảy nước miếng nên mở miệng đùa giỡn.

- Lưu manh!

Lý Phỉ Nhi nhìn bộ dạng thiếu niên, rất chán ghét liếc mắt một cái, trực tiếp xoay người rời đi, không nói nhảm với hắn, nhưng tên này lại không muốn bỏ qua cho hai người, trực tiếp chắn trước mặt hai người, vỗ tay một cái, bốn tiểu lưu manh khác đi ra, thấy hai người, nhanh chóng vây quanh.

- Ngực thật to, nếu chơi được chắc sướng lắm đây!

Một tên mập đầu tóc nhuộm thành vàng trong đó vô sỉ nói.

Lý Phỉ Nhi tức giận nói to:

- Cút ngay!

- Chết bà mày đi!

Triệu Chỉ Vân cả giận quát, nơi xa, Tần Thiên nghe thấy tình huống bên này, lập tức cất điện thoại đi qua.

- Ai nha, cô em, rất cá tính, nhưng mà anh thích. Cổ rất lớn, ngực cũng rất lớn, doggy chắc sướng biết mấy.

Một tên tiểu lưu manh khác đánh giá Lý Phỉ Nhi, hai mắt sáng lên nói.

- Mỹ nữ, chúng ta vào đây chơi đi, để anh mày biểu diễn cho em xem một vài chuyện em chưa biết!

Tên tiểu lưu manh mập mạp nhuộm tóc vàng kia trực tiếp đưa tay lên sờ mặt Lý Phỉ Nhi, Lý Phỉ Nhi muốn động thủ, nhưng có người đã nhanh tay hơn cô, trong nháy mắt bắt được tay của hắn.

- Cách các cô ấy ra xa một chút, động tay động chân đối với mày không có chỗ tốt!

Tần Thiên nhìn tiểu lưu manh, lạnh lùng nói.

- Mẹ nó, mày là thằng nào, lại dám bắt tay tao, muốn chết hả, mau buông ra!

Tiểu lưu manh thấy Tần Thiên bắt tay mình thì rất khó chịu muốn tránh thoát khỏi tay hắn, nhưng lại phát hiện tay mình giống như bị kìm sắt giữ chặt, căn bản tránh thoát không được.

- Cút hết cho ta!

Tần Thiên nhìn mấy tên tiểu lưu manh lạnh lùng nói, đẩy tay một cái, tên tiểu lưu manh bị hắn giữ tay ngã trên mặt đất.

- Mẹ nó, dám đánh lão tử, các anh em, lên, giết chết hắn!

Tiểu lưu manh kia cả giận quát, từ mặt đất đứng lên, giơ quả đấm muốn đánh tới ba người Tần Thiên, những tiểu lưu manh khác thấy vậy rối rít làm theo, ở địa bàn của mình chưa từng có người nào dám tới khiêu khích, quả thực muốn chết.

- Anh rễ, chị Phỉ Nhi, để em, toàn bộ giao cho em!

Đang muốn chuẩn bị xuất thủ dạy dỗ bọn này, hai người Tần Thiên lại nghe Triệu Chỉ Vân hưng phấn nói, lập tức dừng tay, Tần Thiên kéo Lý Phỉ Nhi ra một bên đứng xem.

Triệu Chỉ Vân hưng phấn xông tới, mấy tiểu lưu manh này không nghĩ tới Triệu Chỉ Vân vọt lên, nhất thời mừng rỡ, trong lòng lập tức tính toán mình nên sờ ngực hay sờ chỗ khác trước.

- Nhìn cái gì vậy, đi chết đi!

Triệu Chỉ Vân hưng phấn muốn chết, nhìn một tiểu lưu manh nhìn mình với bộ dáng bát giới thấy mỹ nữ, lập tức một cước bay ngay giữa cằm, trực tiếp đá trật khớp cằm hắn, hắn té trên mặt đất che cằm hét thảm, cô đã hạ thủ lưu tình, nếu đánh thật, người kia đã răng rơi đầy đất rồi.

- Tiểu mỹ nữ, thật sự có tài, ta thích, cô em và anh đây vui đùa một chút đi, thế nào?

Tên tiểu lưu manh mập mạp mê đắm nói, vừa dứt lời, phía dưới của hắn bị nặng nề một kích.

Trong nháy mắt, sắc mặt tên này trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra, hay tay bụm chặt phía dưới đau nói không ra lời.

Còn dư lại ba bốn tiểu lưu manh vừa nhìn Triệu Chỉ Vân trong nháy mắt đánh ngã hai anh em của mình, hơi giật mình, bất quá không nghĩ Triệu Chỉ Vân biết võ công, mà nghĩ anh em mình khinh thường, bị Triệu Chỉ Vân bắt được mà thôi, sau đó, bọn hắn cùng nhau vọt lên, chuẩn bị đè xuống Triệu Chỉ Vân, sau đó mới thu thập Tần Thiên và Lý Phỉ Nhi.

- Các ngươi là đồ bỏ đi!

Triệu Chỉ Vân nhìn mấy tiểu lưu manh xông lại khinh thường nói, thân hình chớp động, chân đá ra mấy cái, toàn bộ nháy mắt té trên mặt đất, mọi người che phía dưới đau quằn quại, có một tên đau tới hôn mê, Triệu Chỉ Vân hạ thủ quá tàn nhẫn, trực tiếp phế đi khả năng làm đàn ông của bọn này, Tần Thiên thấy thế cũng phát rét, nhưng nghĩ lại, hình như mình cũng hay chơi chiêu này.

- Xong rồi!

Triệu Chỉ Vân vỗ vỗ hai tay, hưng phấn đi tới chỗ hai người kiêu ngạo nói.

- Đi thôi, chúng ta lại đi những nơi khác xem một chút.

Lý Phỉ Nhi nói, ngay sau đó, ba người đi đến những nơi khác của thôn Thành Trung thăm dò, mấy tiểu lưu manh trên mặt đất nhìn ba người rời đi, giận không làm gì được, lập tức lấy điện thoại ra gọi gọi người tới báo thù.

Ba người Tần Thiên ở trong thôn Thành Trung tra xét hơn một giờ, cũng tìm không được tin tức trọng yếu gì, những kẻ lang thang này cũng không có chỗ ở cố định, rốt cuộc mất tích hay tự mình rời đi cũng không biết.

Bình Luận (0)
Comment