-
Buổi tối, cơm nước xong xuôi, Tần Thiên đi theo Lý Phỉ Nhi ra ngoài, hôm nay hai người sẽ đi đến Trung Thôn, Tần Thiên từ xế chiều đã nhận được điện thoại của Phong Tử, thôn Thành Trung gần nhất đúng là thiếu rất nhiều kẻ lang thang và khất cái. Chẳng những thôn Thành Trung mà ngay cả phố quầy rượu cũng xuất hiện tình huống như thế, có vài tiểu đệ không giải thích được biến mất, không biết chuyện gì xảy ra, còn chưa điều tra ra chuyện gì, đang phái người thăm dò, nếu có tin tức sẽ lập tức báo cho Tần Thiên biết.
Tần Thiên và Lý Phỉ Nhi rất nhanh đi tới thôn Thành Trung, hai người cũng đổi một thân quần áo rách rưới, làm cho mình thật giống như kẻ lang thang ở đây, đứng ở ven đường, cầm trong tay một cái bao tải to, thoạt nhìn còn giống như ăn mày, chỉ bất quá chính là Lý Phỉ Nhi quá đẹp, da rất trắng, những chỗ rách trên quần áo lộ ra đều là làn da tuyết trắng, làm gì có kẻ lang thang nào có làn da xinh đẹp như vậy, ngực lại lớn như thế.
Hai người từ tám giờ đồng hồ bắt đầu, đợi đến mười một giờ, vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, khi Tần Thiên sắp không nhịn được, dứt khoát đùa bỡn lưu manh với Lý Phỉ Nhi.
- Tần Thiên, anh đứng đắn cho em, không nên động tay động chân.
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên sinh khí nói, một tay lấy tay Tần Thiên ra khỏi ngực mình, bị Tần Thiên mò rất không thoải mái, phía dưới cũng có cảm giác rồi.
- Nhưng nghiêm chỉnh thì rất nhàm chán, nếu không chúng ta trở về đi, tình hình thế này, có lẽ tối nay ở đây sẽ không có chuyện gì, không bằng chúng ta trở về nghiên cứu một chút cấu tạo thân thể lẫn nhau.
Tần Thiên hèn mọn cười nói.
- Đi chết đi, sắc lang, đàng hoàng ngồi đấy, nếu không lão nương thiến anh.
Lý Phỉ Nhi hung hăng nói, hiện tại nàng một lòng muốn phá án, không có bất kỳ hứng thú gì với chuyện khác.
- Ai, thật là số khổ!
Tần Thiên buồn bực nói, từ trong giới chỉ lấy ra một gói thuốc lá, móc ra một điếu thuốc chuẩn bị hút giải buồn, kết quả lại bị Lý Phỉ Nhi cướp đi.
- Chuyên nghiệp một chút cho em, anh thấy kẻ lang thang nào có tiền hút thuốc chưa?
Lý Phỉ Nhi cả giận nói.
- Anh... !
Tần Thiên buồn bực muốn chết, nhìn bộ dáng Lý Phỉ Nhi, không thể làm gì khác hơn là cất gói thuốc vào.
Lúc này, một xe MiniBus đi qua, cửa sổ xe mở ra, cửa mở rất chậm, một nam nhân đầu đinh ba tấc vươn đầu ra xem xét chung quanh, không biết đang tìm cái gì, khi thấy hai người Tần Thiên thì vui mừng.
- Đông Ca mau lên, ở đây có hai người, phát tài rồi.
Tên này quay đầu lại nhìn về một tên bàn tử đang đeo một sợi dây chuyền to trong xe, hèn mọn nói.
- Tốt, A Phi, mau lái qua!
Bàn tử kia lập tức nói với tài xế, tài xế lập tức lái tới, dừng trước mặt hai người Tần Thiên, cửa xe mở ra, ba người đồng thời đi xuống.
- Không ngờ có một cô gái, lớn lên cũng không tệ.
A Phi cầm đèn pin cầm tay chiếu lên Lý Phỉ Nhi nói, Lý Phỉ Nhi trời sinh xinh đẹp, mặc dù đã làm cho mặt của mình rất dơ, nhưng dù vậy vẫn rất đẹp.
- Thật sự không tệ, ngực còn rất lớn.
Bàn tử hèn mọn nhìn Lý Phỉ Nhi, nuốt nước miếng nói.
- Ngươi... Các ngươi là ai, muốn làm gì?!
Lý Phỉ Nhi lập tức giả vờ bộ dạng sợ hãi nhìn ba người nói, nháy mắt với Tần Thiên bên cạnh, nhắc nhở Tần Thiên diễn trò.
- Ngươi... Các ngươi là ai, muốn làm gì?
Tần Thiên rất phối hợp hỏi một câu, tái diễn lời nói của Lý Phỉ Nhi... Lý Phỉ Nhi thiếu chút nữa nhảy dựng lên đánh hắn rồi, anh không định nói theo em đấy chứ.
Bất quá, ba tên này cũng không để ý tới những thứ này, dù sao ai cũng không nghĩ đến việc vừa tùy tiện gặp qua hai kẻ lang thang lại đang diễn trò lừa gạt bọn họ.
- Hắc hắc, hai người không phải sợ, chúng tôi là người tốt, Đại lão bản của chúng tôi đặc biệt tới trợ giúp những người lang bạc, không có nơi để về.
Bàn tử cười híp mắt, nói.
- Đúng vậy, chúng tôi có thể dẫn hai người đi một chỗ kiếm thật nhiều tiền, chỉ cần làm một lần, cả đời áo cơm không lo.
Tên đầu đinh nói theo.
- Thật sao?!
Tần Thiên lập tức kích động nhìn ba người.
- Đương nhiên là thật, cậu nhìn ông chủ chúng tôi có tiền thế này, khẳng định sẽ không lừa các cậu.
Đầu đinh nhìn Tần Thiên đang vui mừng nói, trong mắt hắn, Tần Thiên rất dễ mắc câu.
- Dây chuyền vàng của ông chủ các người thật to, y như dây buộc chó trong làng tôi, quả nhiên có tiền, quả nhiên là Đại ông chủ.
Tần Thiên hèn mọn giơ ngón tay cái lên khen.
Lý Phỉ Nhi bên cạnh che miệng nở nụ cười, Tần Thiên lại bắt đầu rồi.
Ba tên kia cũng rất lúng túng, không biết nói Tần Thiên ra sao, Tần Thiên đang khen bọn họ, chẳng qua do hình dung không thỏa đáng lắm.
- Tôi thấy thế này hay hơn này, ông chủ mấy ngươi mang theo dây chuyền bằng vàng ròng, nặng cũng phải năm cân, ban ngày tự mình mang, buổi tối lấy xuống khóa chó, nhất cử lưỡng tiện.
Tần Thiên nhìn ba người tiếp tục nói, vẻ mặt nghiêm túc, rất có bộ dáng nông dân quên mùa chân chất, người khác nhìn vào sẽ nhìn không ra hắn đang trêu chọc người.
- Xì!
Bên cạnh Lý Phỉ Nhi nhịn không được nữa, trực tiếp phá lên cười, nếu còn che miệng nữa không biết chừng sẽ nghẹn bị nội thương mất.
Bàn tử nghe vậy sắc mặt tối sầm, rất khó coi, trong lòng thầm nghĩ, mẹ nó, dám mắng tao, đợi chút nữa tao giết chết mày.
- Khụ khụ, chúng ta không nên thảo luận vấn đề này nữa, hay nói về công việc thế nào đi, hai người lên xe, chúng tôi dẫn hai ngươi đi chỗ làm việc trước.
Đầu đinh nói, rồi hắn mở cửa xe để cho hai người đi lên.
- Đợi một chút, các người thật không gạt chúng tôi chứ?
Tần Thiên nhìn Đầu đinh cảnh giác nói.
- Dĩ nhiên sẽ không, chúng ta là công ty chánh quy, cậu nhìn xe của chúng tôi sẽ biết, xe trăm vạn, có lừa cậu không?
Đầu đinh chỉ vào chiếc xe bên cạnh mà chém gió, trong mắt hắn, những kẻ lang thang này từ trong núi đi ra, tùy tiện bịa chuyện lừa gạt là được.
-Ui ui, vài trăm vạn, thật là đắt, mua được bao nhiêu cái bánh bao đây, lão bà, sau này chúng ta đều không cần lo đói bụng nữa, ngày nào cũng có bánh bao, ăn thật tốt quá.
Tần Thiên kích động ôm lấy Lý Phỉ Nhi nói, Lý Phỉ Nhi rất phối hợp gật đầu, nhưng trong lòng rất muốn cười, Tần Thiên tên khốn này diễn quá hay.