-
- Được rồi, Phạm Kiến, anh không cần tiễn em nữa đâu, tới đây được rồi, anh trở về đi.
Tiểu Mỹ nhìn Phạm Kiến ngọt ngào nói, từ ngày Tần Thiên giúp hai người, quan hệ của hai người có thể nói đột nhiên tăng mạnh, mỗi ngày vừa học xong đã Phạm Kiến chạy đến bệnh viện đón Tiểu Mỹ, hai người tay trong tay dính chung một chỗ ước hẹn, hận không thể hòa chung thành một.
- Được rồi, buổi tối nhớ gọi điện thoại cho anh.
Phạm Kiến nhìn Tiểu Mỹ cười nói, đưa tay lên véo má Tiểu Mỹ, hôn một cái, làm cho Tiểu Mỹ đỏ bừng cả mặt.
- Tốt lắm, em đi trước đi!
Tiểu Mỹ mắc cở đỏ mặt rời đi, Phạm Kiến đứng đó nhìn nàng xoay người đi lên lầu, lúc này mới hát tình ca thích ý rời đi.
Đi không bao xa, điện thoại hắn vang lên, Phạm Kiến cho rằng Tiểu Mỹ gọi, lập tức mừng rỡ, lấy ra nhìn cũng không nhìn. Nói:
- Em yêu, nghĩ tới anh hả?
Phạm Kiến cầm điện thoại cười nói:
- Phạm Kiến, cha đây, con mau tới cứu cha.
Phạm Kiến đang định đợi Tiểu Mỹ ngọt ngào đáp lại, nhưng đầu dây bên kia đột nhiên vang lên giọng nói của một nam nhân, giọng nói này rất quen thuộc, là cha hắn Phạm Tăng, dọa hắn kêu to một tiếng, thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói.
- Sao thế cha, đã xảy ra chuyện gì?
Phạm Kiến nghi ngờ hỏi.
- Phạm Kiến con mau tìm người mượn tiền đi, cứu cha, cha cá tiền thua, thiếu người ta ba mươi vạn, bọn họ muốn cha trả tiền, nếu không sẽ cắt thận của cha.
Phạm Tăng gấp gáp nói.
- Cái gì? Hiện tại cha ở đâu, con lập tức đi qua.
Phạm Kiến vội vàng hỏi, sau khi nhận được địa chỉ lập tức vội vàng đi tới quyền tràng dưới đất.
Dưới đất quyền tràng.
- Con của tôi sẽ lập tức tới ngay, các người không nên làm loạn, nó có mang tiền tới.
Phạm Tăng nhìn lên bốn năm tên côn đồ trước mặt khẩn trương nói, bọn người kia hung thần ác sát, nhìn qua giống như lúc nào cũng có thể cắt thận của hắn, hù Phạm Tăng không ngừng run rẩy, trong lòng hết sức hối hận, ban đầu mình không nên tham tiền mà tin những lời của nhân viên tạp vụ kia, tới nơi này đánh cuộc.
- Hừ! Tốt nhất là mang tiền tới, nếu không mày nhất định phải chết.
Tên cầm đầu nhìn Phạm Tăng lạnh lùng nói.
Đợi đại khái khoảng nửa giờ sau, điện thoại Phạm Tăng vang lên, Phạm Kiến gọi điện tới, nói cho hắn biết đã đến cửa rồi, để cho Phạm Tăng dẫn hắn đi vào.
- Con trai tôi tới rồi, tôi muốn đi đón nó!
Phạm Tăng nhìn tên đầu lĩnh nói, nói xong muốn đứng lên, nhưng lại bị đè xuống.
- Ngồi đó, tao đi!
Đầu lĩnh trợn mắt nhìn Phạm Tăng, ngay sau đó xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát, dẫn Phạm Kiến tiến vào.
- Cha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Phạm Kiến nhìn Phạm Tăng bị dọa đến gần chết, gấp gáp hỏi:
- Con à, đều do cha hồ đồ, cha nhất thời tham tiền cho nên... !
Ngay sau đó, Phạm Tăng nói ra tiền căn hậu quả rõ ràng rành mạch cho Phạm Kiến, Phạm Kiến nghe cũng u mê, vừa nghĩ cha trung thực của mình lại có thể biết tới đánh cược, quả thật khó tin, hơn nữa còn thiếu nhiều tiền như vậy.
- Tụi mày nói nhảm xong chưa, nhanh lấy tiền ra, nếu không tao cắt thận tụi mày.
Bên cạnh, Đầu lĩnh không nhịn được quát.
- Hừ! Tại sao tao phải đưa tiền cho tụi mày, tụi mày cho vay cắt cổ, rồi lại đánh cược phi pháp, chuyện này phải ngồi tù, chúng tao sẽ không đưa tiền, thả chúng tao ra ngoài.
Phạm Kiến lạnh lùng nói, rất hiển nhiên, cha mình bị đám người này liên hợp lại lừa tiền.
- Ha ha ha.
- Tao buồn cười chết mất, phi pháp, lão tử làm trái pháp luật đấy rồi sao, nói cho mày biết, ở đây là thiên hạ của lão tử, cảnh sát không quản được nơi đây, nếu mày còn không lấy tiền ra, vậy thì chờ cắt thận đi!
Đầu lĩnh nhìn Phạm Kiến lạnh lùng uy hiếp, cấp trên của mình của mình là con của quan lớn, mình có gì mà phải sợ?
Phạm Kiến nhìn đám người, biết mình muốn đi không đi được, chỉ có đưa tiền cho bọn hắn, hơn nữa dù đưa tiền cũng không nhất định bọn họ sẽ để mình rời đi.
Có thể sẽ yêu cầu càng nhiều, giống như trong phim, càng thiếu càng nhiều, vĩnh viễn không hết.
Lúc này nên lặng lẽ rời đi, báo cảnh sát, để cho cảnh sát tới đây bắt hết đám này.
Nhưng Phạm Kiến sợ đám người này có tay trong ở cảnh sát, dù sao rất nhiều xã hội đen cũng có quan viên phía sau chống lưng, cho nên Phạm Kiến rất khó xử, trong lúc nhất thời cũng không biết làm thế nào mới tốt.
Lúc này, Phạm Kiến đột nhiên nghĩ tới, có thể tìm Tần Thiên hỗ trợ.
Tuy không biết Tần Thiên có thân phận gì, nhưng chắc chắn rất không tầm thường, rất có thể đến giúp được mình.
Nhưng luôn phiền toái Tần Thiên, Phạm Kiến cũng có chút ngượng ngùng.
Nhưng tình huống trước mắt chỉ sợ không có biện pháp khác, không thể làm gì khác hơn là tìm Tần Thiên rồi.
- Các ngươi chờ đây, tôi tìm người lấy tiền tới.
Phạm Kiến nhìn tên đầu lĩnh nói, ngay sau đó cầm lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho Tần Thiên.
- Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!
Trong loa truyền đến giọng nói máy móc, trong lòng Phạm Kiến nhất thời lạnh xuống, làm sao lại không gọi được chứ, Phạm Kiến vội vàng tiếp tục gọi điện thoại, nhưng điện thoại từ đầu đến cuối vẫn không thể gọi được.
Làm sao gọi cũng thì không cách nào chuyển được, không biết Tần Thiên bên kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi.
- Tại sao có thể như vậy, Tần Thiên đã đi đâu?!
Phạm Kiến trong lòng gấp gáp muốn chết, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra.
Tần Thiên bên này.
Thật ra thì Tần Thiên cách chỗ Phạm Kiến cũng không xa, cách vách hai gian phòng, Tần Thiên đang tắm rửa bên trong, đổi một thân quần áo đánh quyền.
Tên dẫn theo hắn đi tắm cũng u mê, vóc người Tần Thiên lại cường tráng như vậy, tắm rửa xong cả người tinh thần chấn hưng.
Từ đầu đến chân không có chỗ nào giống bộ dáng một kẻ lang thang.
- Thật tốt quá, vóc người rất tốt, thận nhất định vô cùng cường đại, chắc sẽ kiếm ra rất nhiều tiền.
Tên này thầm nghĩ, trong miệng lộ ra nụ cười.
- Mày làm gì mà nhìn tao cười như vậy, tao nhắc nhở mày, tao bán nghệ không bán thân, mày không nên có ý đồ gì đối với tao, tao là trai thẳng thuần khiết, không thích con trai.
Tần Thiên hai tay ôm ngực, nhìn đối phương khẩn trương nói:
- Địt mẹ mày, lão tử cũng không thích con trai, ít nói nhảm đi theo tao!
Tên kia cả giận nói, Tần Thiên âm thầm bật cười, đi theo ra ngoài.
Giờ phút này, tranh tài phía ngoài đang tiến hành hừng hực khí thế, quyền Vương tới từ Thailand, A vượng đã thắng ba trận rồi, đang chuẩn bị khiêu chiến trận thứ tư, người phía dưới hoan hô, cực kỳ kích động.
Tần Thiên liếc mắt nhìn về chỗ vừa rồi Phạm Tăng đứng nhưng không thấy thì nhíu mày.