-
- Mày muốn chết hả?
Lý Phỉ Nhi giận dữ, vốn còn muốn nhẫn nhịn một chút để điều tra tình huống, nhưng Trịnh Sáng hiện tại làm loạn, Lý Phỉ Nhi lập tức một cước đạp tới bộ hạ của hắn.
- A!
Hét thảm một tiếng vang lên, Trịnh Sáng che JJ té trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra, hù mấy cô gái bên cạnh kinh hãi.
- Đau.
- Đau chết tao, người, người đâu.
- Mau bắt ả lại cho tao!
Trịnh Sáng la lớn, phía ngoài lập tức xông vào bốn năm người, thấy tình huống Trịnh Sáng, nhất thời kinh hãi, trong đó hai người vội vàng chạy tới đở Trịnh Sáng dậy, những người còn lại nhào tới Lý Phỉ Nhi.
- Muốn chết!
Lý Phỉ Nhi kể từ sau khi tu luyện, thực lực tăng nhiều, mặc dù kém những tu giả kia, nhưng trong đội cảnh sát cũng đã là người nổi bật, không ai có thể địch lại.
Mấy tên côn đồ mà thôi, Lý Phỉ Nhi nhanh chóng tránh ra, quyết đoán xuất thủ, mười giây đồng hồ thời gian, toàn bộ đã bị cô đánh ngã trên mặt đất, ngao ngao kêu thảm thiết.
- Mày là ai?!
Trịnh Sáng nhìn Lý Phỉ Nhi kinh hãi nói, nhìn Lý Phỉ Nhi này chắc chắn là một người luyện võ, không phải người bình thường, vội vàng bảo hai tên bảo tiêu bên cạnh hai trước bắt lại Lý Phỉ Nhi, nhưng hai người này cũng bị Lý Phỉ Nhi đánh nằm liệt dưới đất.
Trịnh Sáng cũng u mê, không nghĩ tới Lý Phỉ Nhi lại lợi hại như thế, nhất thời run sợ.
- Hừ!
Lý Phỉ Nhi nhìn Trịnh Sáng cười lạnh một tiếng, đi tới Trịnh Sáng, chuẩn bị bắt Trịnh Sáng thẩm vấn một chút, xem gần đây những người mất tích có phải có quan hệ với hắn hay không.
Lúc này, vốn đang sợ hãi thì Trịnh Sáng nhìn Lý Phỉ Nhi đột nhiên cười một tiếng, Lý Phỉ Nhi nhất thời thầm nghĩ không tốt, một cổ cảm giác nguy hiểm từ phía sau truyền đến.
Lý Phỉ Nhi vội vàng quay đầu lại, nhưng còn chưa quay đầu lại thì chỗ cổ gặp phải nặng nề một kích, trong nháy mắt ngất đi, bị một người tiếp được.
- Cảm ơn Phong trưởng lão!
Trịnh Sáng nhìn lão giả ôm lấy Lý Phỉ Nhi nói cám ơn.
- Không có chuyện gì, Trịnh thiếu, người này xử lý thế nào đây?!
Lão giả hỏi.
Trịnh Sáng vừa nghe, sắc mặt nhất thời lạnh lẻo, của mình JJ cũng bị đá đau muốn chết, cũng không thể chơi gái được nữa, Lý Phỉ Nhi lại dám đối với mình hạ như vậy độc thủ như vậy, mình nhất định phải mạnh mẽ báo thù.
- Đưa Cô ta đến Hồ y sinh, lấy hết cho ta.
Trịnh Sáng lạnh giọng nói. ...
- Tới, uống cái này vào, ra sân ngươi chắc chắn vô địch!
Tên tiểu đệ dẫn Tần Thiên đi tắm lúc nãy nói, đưa một vài bình nhỏ cho Tần Thiên, bên trong một chút chất lỏng trong suốt, không biết là cái gì, nhưng Tần Thiên xem ra, hẳn là thuốc kích thích.
Quyền Vương A Vượng giờ phút này đã thắng bốn tràng, Tần Thiên kế tiếp sắp sửa bị đưa lên chịu chết, vì quyền Vương A Vượng tích lũy thắng tràng.
- Uống cái này vào thật sự sẽ không ai địch lại à?
Tần Thiên nghi ngờ hỏi.
- Dĩ nhiên, ăn đi, A Vượng sẽ không phải đối thủ của mày!
Tên kia đáp, thật ra thứ này đúng là thuốc kích thích, nhưng là thuốc kích thích đã được xử lý qua, có thể làm cho ngươi đang trong năm phút trước giữ vững trạng thái chiến đấu hung ác, năm phút sau thì dù không ai đánh ngươi, ngươi cũng sẽ vì thân thể cơ năng tiêu hao quá lớn mà chết.
- Vậy được rồi!
Tần Thiên cầm lấy hơi ngửa đầu, trực tiếp uống vào, ít nhất tên tiểu đệ thấy như vậy.
Thật ra thì Tần Thiên chẳng qua đổ đi mà thôi, nhưng tốc độ quá nhanh, ai cũng không thấy rõ.
- Tốt, đi, ra sân!
Cuồn cuộn nhìn Tần Thiên uống xong thuốc kích thích, lập tức dẫn Tần Thiên đi ra ngoài.
- Sát!
- Sát!
- Sát!
Người phía ngoài cực kỳ kích động, thật giống như uống máu gà, thấy Tần Thiên ra sân, lập tức hưng phấn quát to lên.
- Cảm ơn, cám ơn các vị!
Tần Thiên nhìn đám quần chúng rất có phong phạm đưa tay chào hỏi.
- Ra sân kế tiếp là quyền Vương Đại Tân sinh, Sát Thần, xuất chiến bốn mươi tám cuộc tranh tài, toàn thắng!
Mỹ nữ mặc Bikini chủ trì chỉ vào Tần Thiên bịa chuyện giới thiệu, mọi người nhất thời hoan hô.
- Trận này Đại Tân sinh quyền Vương khiêu chiến quyền Vương Thailand danh tiếng đang thịnh A Vượng, thắng lợi sẽ rơi vào tay ai, chúng ta hãy mỏi mắt mong chờ, hiện tại tranh tài sắp bắt đầu, bắt đầu đặt cược!
Mỹ nữ chủ trì hô lớn, ngay sau đó nhanh chóng qua một bên đi, để cho trọng tài đi lên.
Tất cả mọi người phía dưới điên cuồng đặt cược, hầu như ai cũng đặt trên người quyền Vương A Vượng, bởi vì A Vượng đã liên tục thắng bốn tràng, hiện tại tinh thần thể lực cũng rất tốt, cho nên không cần lo lắng thất bại, mà Tần Thiên quyền Vương mới vừa ra chưa từng nghe qua, cho nên không nhiều người mua hắn.
Dĩ nhiên, Tần Thiên sẽ không để ý điều này, hắn tới đây không phải để thắng tiền mà muốn tra án.
- Tranh tài bắt đầu!
Trọng tài nhìn hai người nói, vung tay lên, ngay sau đó nhanh chóng lui ra ngoài, tránh để ngộ thương, đã có rất nhiều trọng tài bị đánh chết.
- Đến đây đi, tiểu tử!
A Vượng nhìn Tần Thiên khinh thường nói, bởi vì hắn biết Tần Thiên là kẻ lang thang bị bắt tới cho mình luyện tay, cho nên hắn hoàn toàn không để trong lòng.
- Giết chết!
- Giết chết hắn!
- Giết chết hắn!
Người dưới đài lớn tiếng quát, mọi người thật giống như ăn xuân dược, kích động muốn chết.
- Tao xuất thủ trước, mà thôi, tao vừa ra tay thì mày cũng có không cơ hội nữa, cho mày xuất thủ trước đi.
Tần Thiên nhìn A Vượng nói, hai tay ôm trước ngực, bộ dáng tự đắc, hoàn toàn không để A Vượng vào mắt.
Trong nháy mắt, dưới đài một trận kinh hô, tân tấn quyền thủ lại kiêu ngạo như vậy, dám khiêu khích quyền Vương A Vượng, quả thực không muốn sống, quá kiêu ngạo rồi.
- Giết chết hắn, A Vượng!
- Giết hắn!
- Giết hắn!
Dưới đài, tất cả đều hét to giết chết Tần Thiên, lại dám xem thường Vương giả trong lòng bọn họ, thật không muốn sống mà.
A Vượng tức giận, lại dám xem thường mình, muốn chết, một kẻ lang thang bị đưa lên đi tìm cái chết cũng dám khinh bỉ mình, không hảo hảo nhục nhã mày một chút, như vậy sao được.
- Hừ! Tiểu tử, mày rất cuồng, nhưng A Vượng tao mới là người thắng, cho mày ra ba chiêu trước, tránh nói tao khi dễ mày!
A Vượng cũng không trực tiếp động thủ mà nhục nhã ngược lại. Trong mắt hắn, trước tiên phải dùng lời nói nhục nhã Tần Thiên, sau đó đánh gãy tứ chi rồi giết chết Tần Thiên mới hoàn mỹ.
- Cảm ơn đã khích lệ, nếu mày đã để cho tao đánh trước ba chiêu, vậy tao đây sẽ không khách khí.
Tần Thiên cười nói, ngay sau đó bay thẳng đến A Vượng, một cái tát nhẹ nhàng đánh tới.
A Vượng nhìn cũng không nhìn, trong miệng cười lạnh, tốc độ chậm như vậy cũng muốn đánh tới chính mình, quả thực nói đùa.
Người xem dưới đài cũng khinh thường nhìn Tần Thiên, lại dám khiêu khích quyền Vương A Vượng, không phải tìm chết sao.
- Phi!
Đám người thấy Tần Thiên tùy ý đánh A Vượng như thế cũng phát ra tiếng khinh thường, không ai xem trong Tần Thiên cả.