- Mau bắt lấy nữ nhân kia!
Cầm đầu là một tên côn đồ cơ bắp cuồn cuộn hắn phân công cho hai tên bên cạnh mình, lập tức nhảy vào vị trí của Lý Phỉ Nhi.
Giờ phút này, Lý Phỉ Nhi nhìn hai tên đang lao về phía mình, liếc nhìn ở cửa cũng có hai tên, tổng cộng bốn tên, cũng không phải là nhiều, Lý Phỉ Nhi lập tức vận chuyển năng lượng trong đan điền, tuy kinh nghiệm chiến đấu của nàng không có, nhưng ngần này năng lượng trong đan điền cũng đủ để đối phó với đám người này.
- Hây!
Lý Phỉ Nhi hét lên một tiếng, mạnh mẽ phát lực, năng lượng lập tức bạo phát ra bên ngoài, dây trói trên tay và chân nàng lập tức bị xé tung, cả người Lý Phỉ Nhi từ trên mặt đất nhảy lên, lập tức hướng về hai tên đang lao đến trước mặt sau đó đá vào hạ bộ của hai người bọn chúng.
- A!
- A!
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong nháy mắt hai người trực tiếp ngất đi, miệng sùi bọt mép, bởi vì Lý Phỉ Nhi dùng khí lực rất lớn, nên trứng của hai người bọn hắn cũng đá cho vỡ đi rồi.
Hai tên đang đứng ở cửa thấy vậy lập tức hoảng sợ lùi lại sau một chút, Lý Phỉ Nhi hồi phục tinh thần lại sau đó lao lên đến bọn hắn, còn không có kịp phản ứng, một tên đã bị Lý Phỉ Nhi đấm cho lăn ra đất, tên còn lại thì bị Lý Phỉ Nhi ấn mạnh đầu vào trong tường không nhúc nhích.
Cha con Phạm Kiến bên cạnh ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì đang diễn ra, bất quá mọi thứ diễn ra từ lúc nữ nhân này phá bỏ dây trói trên tay chân, cũng hạ đo ván bốn tên côn đồ, mọi chuyện chỉ diễn ra chưa đến mười giây, đây mà còn là người sao, sợi dây trói dù là dùng dao cắt đứt cũng không nhanh đến như vậy, Phạm Kiến dù dáng người mập mạp nhưng khí lực cũng chưa chắc được như vậy, nữ nhân này không phải là người nữa rồi.
- Nói! Sàn đấu ngầm này do người nào mở, những người lang thang cơ nhở, ăn xin có phải do các ngươi bắt cóc đến đây? Còn có những người mất tích trong thời gian gần đây cũng do các ngươi nốt? Nói!
Lý Phỉ Nhi một tay tháo bang dính trên miệng, tay còn lại dùng lức ấn vào gáy tên côn đồ đang bị ấn trên tường, tựa hồ chỉ cần một câu trả lời không hợp lý của hắn thì nàng sẽ bẻ gảy cổ hắn.
- Tôi nói, tôi nói, là Trịnh Thiếu là Trịnh Thiếu mở nơi này, mất tích người là chúng ta làm.
Tên đó vội vàng nói, hắn cũng bị hành động của Lý Phỉ Nhi hù dọa cho một trân, đột nhiên bị kêu to một tiếng dọa người, hắn bị nàng hù dọa cho vỡ mật.
- Nói, các ngươi bắt những người này tới nơi này làm gì, bây giờ đang ở đâu, các ngươi liệu hồn giao người ra!
Lý Phỉ Nhi tiếp tục nói.
- Bọn họ bị hắn đưa lên sàn đấu ngầm tàn sát lẫn nhau, người nào thua thì sẽ bị đem đi bán nội tạng!
Tên côn đồ run rẩy đáp.
- Hừ! Khốn kiếp, lão nương nhất định phải bắt toàn bộ bọn ngươi đi ngồi tù.
Lý Phỉ Nhi nghe xong cả người giận dữ, hừ lạnh một tiếng, một chưởng đập vào trên gáy tên kia, trong nháy mắt hắn lập tức hôn mê, sau đó Lý Phỉ Nhi liền hướng đi đến chỗ hai cha con Phạm Kiến, hù dọa hai cha con này một trận kinh hãi, nữ nhân này muốn giết mình diệt khẩu sao, Phạm Kiến vội vàng muốn mở miệng kêu mình không thấy gì cả, đáng tiếc miệng đã bị dán băng dính nên lời nói ra chỉ vang lên tiếng hừ hừ.
Lý Phỉ Nhi cho là Phạm Kiến muốn mang hắn ra bên ngoài, vội vàng nói.
- Đừng lo lắng, tôi lập tức mở trói cho hai người, tôi là cảnh sát.
Lý Phỉ Nhi vừa nói vừa cởi trói hai người.
- Cảm ơn cảnh sát mạnh mẽ!
Là câu đầu tiên sau khi Phạm Kiến được cởi trói nói nhưng ngay sau đó hắn lập tức ngậm miệng lại, Lý Phỉ Nhi, lớn lên quá đẹp, vóc người lại càng không thể chê, nhất là cặp gò bồng đào, khiến nam nhân nào nhìn vào cũng tim đập chân run, bất quá Phạm Kiến không dám nhìn loạn, hắn là người có bạn gái, hơn nữa lỡ mà nói gì sai trái mà chọc giận nàng ta, thử nhìn vào gương hai tên vừa bị nàng đá, hắn không tự chủ bảo vệ chỗ dưới đó của mình.
- Hai ngươi cũng bị bắt đến đây tham gia sàn đấu ngầm sao?
Lý Phỉ Nhi nhìn cha con Phạm Kiến hỏi.
- Không phải, ba tôi bị bọn chúng dụ dỗ đến đây cá cược, bọn họ muốn chúng ta trả tiền lại, chúng ta không có tiền nên bị bọn chúng bắt trói ở đây, bắt cắt thận trả nợ.
Phạm Kiến nói.
- Móa, một đám cặn bả!
Lý Phỉ Nhi vừa nghe, nhất thời tức giận mắng to một tiếng, dọa hai người kêu to một trận, cảnh sát này, quả nhiên đủ vạm vỡ, thấy thế nào cũng không giống như cảnh sát, giống như là nữ lưu manh nhiều một chút.
- Tốt lắm, các người đi theo tôi đi ra ngoài, đúng rồi, hai người có mang điện thoại di động hay không!
Lý Phỉ Nhi nhìn hai người hỏi.
- Không có, điện thoại di động bị mất rồi, bất quá trên người bọn hắn hẳn là có!
Phạm Kiến chỉ mấy tên du côn đang nằm trên mặt đất cho Lý Phỉ Nhi, vừa nói liền chạy nhanh tới, lục lọi vài lần trên người một tên, mò tới một cái điện thoại di động, đưa cho Lý Phỉ Nhi.
- Thật tốt quá!
Lý Phỉ Nhi lập tức nhận lấy, ngay sau đó bấm một mã số để gọi. ...
Tần Thiên bên này.
Nơi này có thể nói là cực kỳ náo nhiệt, một chiến với năm. Tỉ lệ đặt cược lại cao, đám người quả thực điên rồi, tiếng hoan hô to đến như muốn nổ nát mọi thứ xung quanh.
Tần Thiên nhìn năm người đang muốn vây xung quanh mình, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, năm người này từng người một mình tách ra cũng không phải đối thủ của mình, bất quá năm người liên hợp lại, cũng có chút uy hiếp đối với Tần Thiên.
- Sát!
- Sát!
- Sát!
- Dưới đài, tiếng hoan hô sóng sau cao hơn sóng trước, ba người Trịnh Sáng ngồi trong phòng VIP, xuyên thấu qua cửa pha lê, nhìn nhất cử nhất động cuộc thi trên đài, giờ phút này, ai cũng còn chưa bắt đầu động thủ, đang lẫn nhau nhìn đối phương.
- Lên!
Phong Lão Quy đối diện Tần Thiên hét lớn một tiếng, vẫy tay một cái, dẫn đầu lao lên phía Tần Thiên, hai tay hóa thành chưởng, tuôn ra năng lượng màu xanh, hai thanh chiến đao có năng lượng màu xanh hơi mờ hiện ra ở trong tay hắn, nhanh chóng bổ xuống Tần Thiên bên này.
Cùng lúc đó, những người khác cũng bắt đầu nhanh chóng tiến công.
Không gian trên đài rất nhỏ, sáu người ở phía trên, muốn tránh né mà nói... , căn bản không có không gian gì để tránh, cho nên Tần Thiên căn bản không có biện pháp tránh né, cho dù có thuấn di, mà Tần Thiên cũng không có ý định tránh né, mà tập trung tấn công một tên trong số đối thủ.
- Uống!