Tần Thiên vốn cũng không muốn dùng người của Lăng Vũ, nhưng suy nghĩ đến Lý Phỉ Nhi, cộng thêm chính mình phụng bồi Lý Phỉ Nhi, cho nên đã âm thầm sai người đi theo âm thầm bảo hộ bên người nàng.
- Đúng rồi, Phỉ Nhi đâu rồi, ở địa phương nào!
Tần Thiên đi tới, nhìn một thủ hạ Lăng Vũ hỏi.
- Đang cùng tông chủ ở chung một chỗ!
Sát thủ nói.
- Mang ta đi, những người khác thì tìm các gian phòng ở xung quanh nơi này, cẩn thận một chút, còn có Tu Luyện Giả ở bên trong, nhất là gian phòng kia, mặt khác lục soát một chút tên thiếu gia Phong gia Phong Vô Dật, xem một chút ở địa phương nào, tìm được thì báo cáo lại cho ta!
Tần Thiên chỉ vào gian phòng của đám Trịnh Phát Quang (*) cho sát thủ, Ba Ba Ka nói nơi đó có năng lượng yếu ớt ba động, Tần Thiên cảm thấy, nếu không phải mạnh thì hắn không cần trực tiếp đi qua nên phân phó sát thủ đến xem xét.
Tần Thiên phân phó xong thì đi theo sát thủ đến chỗ của Lý Phỉ Nhi đi.
Giờ phút này, trong phòng VIP, ba người Trịnh Phát Quang nhìn những trưởng lão đã chết mà giờ xuất hiện thêm một đám sát thủ, mọi người sợ choáng váng, bây giờ làm sao đây, toàn bộ cao thủ bên người đã bị xử lý hết.
- Đi, lúc này rời đi thôi!
Phong Vô Dật nhìn hai người, thừa dịp Tần Thiên còn chưa có phát hiện bọn họ, vội vàng rời đi mới là thượng sách.
Nhưng ngay sau đó ba người lập tức đi tới cửa, còn chưa đi đến, cửa cũng đã được mở ra trước, ba sát thủ mặc đồ đen đi đến, ngăn chặn trước mặt ba người.
- Ha!
Phong Vô Dật vừa nhìn thấy không đúng, lập tức quay đầu phóng qua một bên, một quyền đem cửa sổ đánh nát, trong nháy mắt nhảy ra ngoài, rơi xuống trên mặt đất, chuẩn bị chạy trốn. Kết quả phát hiện bản thân mình đã bị bao vây.
Tần Thiên vốn muốn đi tìm Lý Phỉ Nhi, bị tiếng động phía sau dọa hết hồn, lập tức quay đầu nhìn lại, thấy Phong Vô Dật bị vây ở đó, Tần Thiên thấy Phong Vô Dật một chút cũng không ngoài ý muốn, đám trưởng lão Phong gia xuất hiện ở đâu thì tên này cũng sẽ ở gần đó quan sát, làm Tần Thiên tức giận là không ngờ hắn lại cách mình gần như vậy.
- Phong thiếu, biệt lai vô dạng!
Tần Thiên nhìn Phong Vô Dật đi từ từ đi qua, cười nói.
- Tần Thiên, mày muốn làm gì!
Phong Vô Dật tránh mấy tên sát thủ, thấy Tần Thiên đang cười dịu dàng nhìn mình, trong lòng có loại rất dự cảm xấu, mặt lộ vẻ khẩn trương.
- Mày hỏi tao muốn làm gì? Phong thiếu, lần trước mày chạy mất, tao nhớ mày muốn chết vậy đó.
Tần Thiên nói những lời này rất hay, giống như giữa hắn và Phong Vô Dật có tình cảm với nhau, rất là mập mờ, nhưng người hiểu chuyện đều biết, Tần Thiên thật sự nhớ mong đến tính mạng của Phong Vô Dật.
- Tần... Tần Thiên, tao cho mày biết, ta là thiếu gia của Phong gia, mày không nên làm loạn, giết tao, mày sẽ phải hối hận.
Phong Vô Dật nhìn Tần Thiên, khẩn trương muốn chết, giờ phút này, Tần Thiên ở trong mắt hắn chính là Đại Ma Vương giết người như ngóe, tùy thời sẽ bị hắn giết chết.
- Thật sao! Tao thật sợ quá, tao đây giết mày thử một chút, xem một chút Phong gia làm sao không buông tha cho tao!
Tần Thiên nhìn Phong Vô Dật cười lạnh, tiếng nói vừa dứt, trong nháy mắt cả người liền vọt tới trước mặt Phong Vô Dật, một tay bóp lấy cổ Phong Vô Dật, hấp lực kinh khủng từ trên người Tần Thiên bộc phát ra.
- A!
Phong Vô Dật trong nháy mắt hét thảm, liều mạng giằng co, nhưng cố gắng vô ích, cả người băng liệt, máu tươi dần dần bị Tần Thiên hấp thu sạch sẽ, không bao lâu sau đã biến thành một cái thây khô.
- Hừ!
Tần Thiên hấp thu xong Phong Vô Dật, trực tiếp đem thi thể ném qua một bên.
Sát thủ bên cạnh nhìn hành động của Tần Thiên, lông mày khẽ nhíu một cái, mặc dù các nàng cũng giết người như ngóe, nhưng chưa từng thấy kiểu giết người như vậy, trực tiếp đem người khác hút thành thây khô, thật là tà ác.
- Chủ nhân, xử trí hai người kia như thế nào!
Lúc này một sát thủ khác đem hai người Trịnh Phát Quang đến bên này, ném tới trước mặt Tần Thiên, hai người nhìn Tần Thiên, lông tóc cả người dựng đứng, sắc mặt trắng bệch.
- Ai u, đây không phải hai vị bang chủ giúp đỡ Phong Tam Thiếu sao, làm sao mà lại trong như thế kia rồi, hai người đổ mồ hôi nhiều vậy, mấy người không biết mở điều hòa à?
Tần Thiên cười cười nhìn hai người trêu chọc.
- Mày... Mày nói, Tần Thiên, à không, Tần lão đại, van cầu ngài bỏ qua cho chúng ta, chúng ta sau này cũng không dám nữa, không dám, chúng ta nguyện làm thân trâu bò hầu hạ Tần lão đại, ngài sai chúng ta lên núi đao biển lửa chúng ta cũng sẽ không phản kháng.
Trịnh Phát Quang nhìn Tần Thiên cầu xin tha thứ, thực lực Tần Thiên bày ở trước mặt, chính mình lại không nói những lời cầu xin chẳng khác nào im lặng chờ chết, coi như thực lực cha mình lợi hại cũng vô dụng, Phong gia so với cha còn muốn lợi hại hơn gấp vạn lần cũng bị Tần Thiên giết sạch nói chi đến mình.
- Đúng vậy đó, đúng vậy đó, van cầu ngài đừng có giết chúng ta, ngài nói gì ta thì sẽ làm cái đó.
Ngô Giang cũng nói.
- Ha, hả, hai vị thiếu gia, các ngươi làm như vậy sao giống đang mắng ta là đồ xấu xa chỉ biết khi dễ bắt nạt các ngươi thế, ta là một người tốt chính hiệu nha.
Tần Thiên nhìn hai người tiếp tục trêu chọc.
Trịnh Phát Quang thầm mắng trong lòng, mẹ nhà ngươi, ngươi không là người xấu thì còn ai là người xấu. Nghĩ trong đầu như thế nhưng hắn không dại phát ra từ miệng.
- Đây là chúng ta tự nguyện, tự nguyện, Tần lão đại ngài là người tốt, là người hiền lành nhất trên thế giới này, không phải là người xấu, tên nào nói ngài là người xấu thì tôi sẽ người đầu tiên bổ hắn.
Trịnh Phát Quang nhắm mắt nói láo.
- Tôi nói hắn là người xấu đây, sao nào, anh dám bổ tôi không?
Lúc này, một giọng nữ từ bên cạnh vang lên, mọi người nhất tề nhìn sang, thấy Lý Phỉ Nhi, Lăng Vũ, còn có cha con Phạm Kiến đi ra bên cạnh.
Trịnh Phát Quang nhìn Lý Phỉ Nhi mà u mê, mụ nội nó chứ, sớm không đến đúng lúc này lại đến, ai dám bổ cô chứ, cô không bổ tôi đã là may lắm rồi.
- Tần Thiên!
Phạm Kiến thấy Tần Thiên kinh ngạc kêu to, Tần Thiên sao lại ở chỗ này, sau đó xem một chút cảnh tượng chung quanh, cha con Phạm Kiến thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, nơi này làm sao nhiều người chết như vậy, không phải đi nhầm vào lò luyện xác rồi chứ, cha Phạm Kiến trực tiếp bị hù dọa mà ngất đi.