Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 656 - Chương 661: . Mỹ Nhân Băng Sương Cũng Ngại Ngùng

 Chương 661: . Mỹ Nhân Băng Sương Cũng Ngại Ngùng Chương 661: . Mỹ Nhân Băng Sương Cũng Ngại Ngùng Chương 661: . Mỹ Nhân Băng Sương Cũng Ngại Ngùng

- Ngươi dẫn bọn họ ra ngoài trước đi!

Tần Thiên bảo với một sát thủ bên cạnh đưa cha con Phạm Kiến ra ngoài, tránh cho họ bị hoàn cảnh nơi đây dọa sợ.

- Tốt lắm, người thì anh giao cho em, em cứ tự nhiên mà hỏi, hỏi xong thì anh sẽ giết bọn chúng!

Tần Thiên chỉ vào hai người Trịnh Phát Quàng tùy ý nói, trực tiếp hù dọa hai người Trịnh Phát Quang đái ra quần, Ngô Giang còn khoa trương hơn là ngất ngay tại chỗ, con bà nó chứ, thằng này hở chút nói giết người liền giết người, ở trong mắt có còn vương pháp hay không.

- Ừm, em đã gọi cảnh đội đồng nghiệp tới, bọn họ rất nhanh sẽ đến, anh trước để cho người của anh rút lui đi!

Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên nói.

- Tốt, Lăng Vũ, cô mang theo người của ngươi trở về đi thôi.

Tần Thiên nhìn Lăng Vũ phân phó.

Lăng Vũ nhìn sắc mặt Tần Thiên đã không còn lạnh lùng như trước, không biết tại sao lại cảm Tần Thiên có thật nhiều tính cách.

- Tần Thiên, anh theo tôi đi ra ngoài một chút.

Lăng Vũ nhìn Tần Thiên nói.

- Chuyện gì?

Tần Thiên có chút nghi hoặc nhìn Lăng Vũ, nhưng ngay sau đó đi theo Lăng Vũ hướng phía ngoài, toàn bộ sát thủ đã rút lui ra ngoài.

- Sắc lang, lại đi thông đồng với một cô gái khác, hừ!

Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên rời đi cùng Lăng Vũ, rất không thoải mái nói.

Tần Thiên cùng Lăng Vũ tìm được một địa phương tương đối yên tĩnh liền dừng lại.

- Có chuyện gì thế, sao lại dẫn ra khu hoang vắng như thế này, có phải có ý đồ xấu gì với tôi đúng không, khụ khụ nói cho cô biết, tôi là một người đàn ông đúng đắn, cô đừng có cưỡng bức ta, nhưng nếu cô dùng nhiều sức một chút thì tôi sẽ cân nhắc mặc cô xử lý.

Tần Thiên nhìn Lăng Vũ đùa giỡn.

- Cút!

Lăng Vũ liếc mắt nhìn Tần Thiên, lạnh lùng nói.

- Thế thôi, tạm biết nhé, lần sau lại gặp!

Tần Thiên nhún vai một cái, nói xong xoay người liền đi.

- Đứng lại!

Lăng Vũ vội vàng nói kêu to, trên mặt hiện lên một tia tức giận, tên Tần Thiên này thật đáng ghét, chính mình có việc nên mới mời hắn đến đây, không nghĩ tới Tần Thiên lại thật đi, quá đáng giận rồi.

- Sao thế, không phải cô bảo tôi cút sao, ta đi thì cô lại bảo tôi ở lại, chẳng lẽ cô đổi ý, tôi cho cô biết, cô hết cơ hội rồi, hiện tại cô có dùng sức thì tôi cũng không đáp ứng cô đâu.

Tần Thiên nhìn Lăng Vũ vẻ mặt thành thật mà nói.

- Tần Thiên!

Lăng Vũ cả giận nói.

- Bản thân tôi là người đứng đắn, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông dùng, các kiểu kỹ năng tất cả đều biết, nhưng chỉ bán mình, không bán nghệ.

Tần Thiên vang dội mà nói.

- Anh đi chết đi, tôi đang có chính sự muốn nói với anh, anh mau nghiêm túc lại và ít nói hưu nói vượn.

Lăng Vũ nhìn Tần Thiên nghiêm mặt nói.

- Tôi không đứng đắn sao, tôi rất đứng đắn mà, cô xem mặt tôi này, rất nghiêm túc, một chút nụ cười cũng không có, còn hơn những tên mặt trắng đạo mạo ngoài kia nữa, cô lại nói tôi không nghiêm túc sao, thật khiến người ta buồn.

Tần Thiên từ từ nói.

- Hừ! Anh đi chết đi.

Lăng Vũ bị lời nói năng bậy bạ của Tần Thiên chọc tức gần chết, trực tiếp xoay người rời đi.

- Đợi một chút, mỹ nữ!

Tần Thiên vừa thấy Lăng Vũ giận thật, vội vàng nắm lấy bàn tay của Lăng Vũ trực tiếp kéo nàng quay lại.

- Buông tay.

Lăng Vũ vội vàng tránh thoát tay Tần Thiên, trên mặt lạnh như băng lộ ra một tia đỏ bừng, để Tần Thiên nhìn rất ngạc nhiên, đây quả thực cùng cây vạn tuế ra hoa, heo mẹ lên cây, quả thật hiếm thấy, Lăng Vũ này lại đỏ mặt, kỳ văn có một không hai mà.

- Nhìn cái gì vậy, trên mặt tôi có hoa sao.

Lăng Vũ nhìn Tần Thiên nhìn mình chằm chằm mặt nhìn, sắc mặt càng đỏ hơn.

- Tôi không nhìn lầm chứ!

Tần Thiên nghe được Lăng Vũ nói những lời này lại càng ngạc nhiên thêm, nữ nhân này, rốt cục nói một câu thuộc về lời nói của nữ nhân à, chẳng lẽ buổi sáng hôm nay nàng ra cửa đầu bị đập trúng.

- Không tệ, bất quá bộ dạng cô ngượng ngùng quả thật còn đẹp hơn hoa.

Tần Thiên cười nói.

- A... !

Lăng Vũ nghe Tần Thiên nói vậy, trong lòng nhất thời chấn động, cả người lập tức nóng lên, đây là một cảm giác mới mẻ đối với nàng, Lăng Vũ vội vàng khống chế trở về trạng thái băng lãnh trước kia, nhưng làm mọi cách vẫn không thể quay về trạng thái lúc trước, tim đập không ngừng gia tốc, từ lần trước Tần Thiên ra tay cứu nàng trong tay Phong gia Lục Tử, Lăng Vũ phát hiện không biết từ lúc nào hình bóng của Tần Thiên đã in sâu vào trong lòng nàng, cho nên mới phải gọi điện thoại báo cho Tần Thiên chuyện tổ chức sát thủ muốn giết hắn.

Dĩ nhiên, Lăng Vũ sẽ không thừa nhận việc mình lo lắng cho Tần Thiên, cho dù trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng sẽ không nói, mà mạnh mẽ cho rằng Tần Thiên chết sẽ để Bách Hoa Tông không còn chỗ dựa, cho nên mình giúp Tần Thiên là vì Bách Hoa Tông, không phải là vì chính mình.

- Tốt lắm, mỹ nữ, cô không nên tiếp tục ngượng ngùng nữa, mau nói đi, hẹn tôi ra đây có chuyện gì.

Tần Thiên nhìn Lăng Vũ như vậy, quyết định không đùa giỡn nàng nữa, đoán chừng cô nàng sống đến chừng tuổi này mới có lần đầu bị đàn ông đùa giỡn, dù sao mình cũng là người trêu chọc nàng.

- Hừ! Tôi nhận được tin tức, sát thủ trong thiên đường, năm vị sát thủ trước mười xuất động, cùng nhau đến đây giết anh, thực lực của những người này tất cả đều sâu không lường được. Cực kỳ đáng sợ, anh cẩn thận một chút.

Lăng Vũ nhìn Tần Thiên nói.

- Nha.

Tần Thiên gật đầu, bộ dạng rất tùy ý.

Lăng Vũ nhìn bộ dạng Tần Thiên, nhất thời không thoải mái, nhân gia quan tâm nhắc nhở anh, anh không nói một tiếng cám ơn thì thôi, tùy ý vô tâm như vậy, anh không sợ chết sao.

- Anh có thể thật tình một chút hay không, có người muốn giết anh đó, anh tựu không lo lắng?

Lăng Vũ nhìn Tần Thiên.

- Cô quan tâm ta sao?!

Tần Thiên nhìn Lăng Vũ, không trả lời nàng mà ngược lại cười híp mắt hỏi.

- A... Tôi... Tôi mới không có, tôi là sợ anh chết, Bách Hoa Tông chúng tôi sẽ phải chịu dính líu, cứ như vậy, không có gì, anh không nên nghĩ quá nhiều, tôi mới không có quan tâm anh, anh không nên loạn tưởng.

Lăng Vũ gấp gáp giải thích, Tần Thiên nhìn bộ dạng Lăng Vũ bối rối mà trong lòng len lén bật cười.

- Thật sao, không quan tâm tôi, vậy cô khẩn trương giải thích như vậy làm gì, cô nói cho tôi xem nào.

Tần Thiên cười nói.

Bình Luận (0)
Comment