Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 657 - Chương 662: . Vô Tình Gặp Gỡ (1)

 Chương 662: . Vô Tình Gặp Gỡ (1) Chương 662: . Vô Tình Gặp Gỡ (1) Chương 662: . Vô Tình Gặp Gỡ (1)

- Tôi là... Tôi là sợ anh nghe không hiểu, a... Tôi không thèm nghe anh nói nữa, một mình anh tự giải quyết cho tốt.

Lăng Vũ cảm thấy nói thêm gì đi nữa thì cũng sẽ xảy ra chuyện, vội vàng xoay người vội vã rời đi, Tần Thiên ở phía sau nhìn Lăng Vũ, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, cái núi băng này cuối cùng cũng có ngày hòa tan rồi sao.

Tần Thiên đột nhiên nhớ tới lời mẹ Lăng Vũ nói, xem ra muốn gả Lăng Vũ ra ngoài.

Nhưng ngay sau đó, Tần Thiên liền xoay người trở về võ đài ngầm, giờ phút này, cảnh sát đã tới rất đông, đều mang đi toàn bô người tham gia, Trịnh Phát Quang cũng Ngô Giang bị bắt lại rồi bị đưa đến đồn công an thẩm vấn, kiểm nghiệm thi thể, chụp hình, Lý Phỉ Nhi bởi vì bận rộn thẩm vấn, cho nên không thể cùng Tần Thiên trở về, còn muốn đi vào trong cục, Tần Thiên chỉ phái người âm thầm bảo vệ tốt cho cô nàng.

- Như thế nào, Phạm Kiến, cha cậu không có sao chứ!

Tần Thiên nhìn Phạm Kiến trước mặt hỏi, sắc mặt Phạm Kiến hiện tại đã khá hơn, mới vừa rồi thật đúng là dọa hỏng hắn.

- Ba tôi không có chuyện gì, chỉ là hù bị dọa ngất đi thôi, đã đi bệnh viện rồi, đúng rồi, Tần Thiên, tại sao cậu lại ở chỗ này.

Phạm Kiến hiện tại phát hiện Tần Thiên ở trước mặt mình chính là một đoàn sương mù, Tần Thiên này rốt cuộc là nhân vật nào.

- À, tôi đi ngang qua thấy nơi này có chút thú vị nên mới đi vào hóng hớt, không có chuyện gì đâu, giờ chúng ta mau về thôi.

Tần Thiên nói với Phạm Kiến, mà Phạm Kiến cũng biết rõ câu chuyện từ miệng Lý Phỉ Nhi nên không thắc mắc thêm nữa.

- Ai, cậu lần nào cũng như vậy!

Phạm Kiến nhìn Tần Thiên thầm nghĩ, lần nào cũng không nói rõ ràng với mình, làm trong lòng hắn ngứa ngáy khó chịu.

- Hắc hắc, Phạm Kiến, có một số chuyện cậu không nên biết thì sẽ tốt hơn.

Tần Thiên nhìn Phạm Kiến cười nói, tay vỗ vỗ vào sau lưng hắn, ngay sau đó sải bước đi lên phía trước, Phạm Kiến nhìn Tần Thiên, lắc đầu, đi theo.

- Thình thịch!

Bên trong phòng làm việc của Phó thị trưởng, Phó thị trưởng Trịnh Long mạnh mẽ đem cái chén trong tay đập xuống mặt đất.

- Buồn cười, dám bắt con mình vào cục cảnh sát thẩm vấn, Lương Văn Đạo này quá không nể mặt rồi!

Trịnh Long bực tức, con trai của ông - Trịnh Phát Quang cư nhiên bị bắt vào bên trong cục cảnh sát, hơn nữa còn thừa nhận tất cả hoạt động phạm tội, toàn bộ việc Trịnh Phát Quang gây ra cũng đủ để tử hình hắn một nghìn lần.

Trịnh Long ỷ vào mình là Phó thị trưởng muốn từ Lương Văn Đạo chạy cửa sau, không nghĩ tới Lương Văn Đạo không nể mặt chút nào, giải quyết việc chung, để Trịnh Long tức chết.

- Hừ! Lương Văn Đạo, ông chờ đấy, tôi sẽ tìm người đến thu thập ông!

Trịnh Long tức giận nói, ngay sau đó nói với thư ký bên cạnh.

- Lập tức gọi điện thoại cho Ngô cục trưởng.

Ngô cục trưởng là ông ngoại Ngô Giang, sự kiện lần này nếu làm tới cùng thì Ngô Giang phạm vào tội tử hình, Ngô cục trưởng nhất định sẽ lo cho Ngô Giang, Trịnh Long và Ngô cục trưởng quan hệ không tệ, vốn muốn ỷ vào thế lực của mình mà cứu hai đứa nhỏ ra, nhưng hiện tại xem ra có vẻ không được, nên đành phải nhờ vào quan hệ của Ngô cục trưởng.

- Vâng!

Thư ký lập tức đi gọi điện thoại, chỉ chốc lát, điện thoại đã được kết nối.

- Ngô cục trưởng phải không, là cháu, tiểu Trịnh đây!

Trịnh Long cầm lấy điện thoại cúi đầu khom lưng trông bộ dáng như một con chó nói chuyện với chủ nhân.

- Tiểu Trịnh à, cậu muốn nói gì, tôi cũng biết rồi, không nên có ý nghĩ cứu con trai cậu ra, nói cho cậu biết một câu, hiện tại đàng hoàng ở lại đó, ngàn vạn không nên làm bất cứ chuyện gì, tổ chức sẽ sai người đến, cậu nên chuẩn bị một chút.

Ngô cục trưởng ở đầu dây bên kia thản nhiên nói.

Bên này Trịnh Long nghe cũng u mê, tổ chức cho người đến, ý vị như thế nào, ý vị này muốn điều tra gốc gác của hắn nữa à, con trai hắn còn không có cứu ra còn muốn điều tra hắn.

"Chuyện gì xảy ra, tại sao có thể như vậy, tại sao phải có người muốn tra mình, là ai đã tố cáo mình!"

Trong lòng Trịnh Long âm thầm gấp gáp, nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, hắn muốn đi tìm thư ký thị ủy Trần Thái hỗ trợ, nếu không hắn nhất định sẽ bị tra.

Giờ phút này.

Thư ký thị ủy Trần Thái bên này cũng đang bể đầu sứt trán, bởi vì tổ chức vậy tra hắn, cấp trên đã báo cho hắn biết, vội vàng tiêu hủy toàn bộ chứng cứ hối lộ trước đó, không nên lưu lại bất cứ dấu vết gì, kiểm tra lại toàn bộ các mối quan hệ.

Nhưng như vậy cũng không ổn, trừ phi giết luôn những người đó, bởi vì liên lụy đến rất nhiều nhân vật lớn trong này, một khi tra ra, liên lụy kia tuyệt đối là không thể tưởng tượng.

Đang gấp gáp, cánh cửa bị mạnh mẽ đẩy ra, Trần Thái nhất thời giận dữ, muốn mở miệng mắng to, rõ ràng nói không cho quấy rầy, còn có người xông vào, không muốn sống nữa.

Bất quá vừa nhìn là Trịnh Long, Trần Thái lập tức ngừng lại.

Trịnh Long vội vàng khóa kỹ cửa, ngay sau đó nhanh chóng đi đến trước mặt Trần Thái, rất bối rối nói.

- Thư ký, tổ chức muốn tra tôi, anh mau giúp tôi nghĩ nghĩ biện pháp.

- Cái gì! Anh cũng bị tổ chức tra xét!

Trần Thái nhìn Trịnh Long giật mình, Trịnh Long cũng bất ngờ không kém, ý tứ của những lời này chính là, không chỉ một mình hắn bị tra xét, còn có người khác, người nào, nhìn Trần Thái kia, sẽ không phải là hắn sao, nếu đúng như hắn nói thì chuyện này thật sự thảm rồi.

- Thư ký, anh cũng bị tra xét sao?

Trịnh Long nhìn Trần Thái hỏi.

- Đúng thế!

Trần Thái gật đầu như đưa đám, vốn cho rằng chỉ có mình gặp chuyện không may, không nghĩ tới Trịnh Long cũng xảy ra chuyện, xem ra lần này phiền toái lớn rồi, hai người cũng bị tra xét.

- Mẹ kiếp, đứa nào làm, có phải có người ở bên trên muốn hại chúng ta.

Trịnh Long nhìn Trần Thái.

- Không biết, trong tỉnh điện thoại tới, muốn chúng ta cẩn thận một chút, cũng không nói gì người nào làm, nhưng nhìn tình huống bây giờ, đích xác là có kẻ muốn hại chúng ta, lần này thật sự khó thoát thân.

Trần Thái nhìn Trịnh Long than thở, lúc này tâm Trịnh Long đã chết.

- Là ai muốn dìm chúng ta, thư ký, anh có thể hỏi thăm một chút không?

Trịnh Long nhìn Trần Thái, hắn cũng không muốn bị bắt, hắn còn trẻ, còn đang tráng niên, tiền đồ vô lượng, không muốn bị phá hủy.

- Tôi tận lực rồi

Trần Thái nói.

Bình Luận (0)
Comment