Hai người đang nói, cửa lần nữa bị mở ra, một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi mang theo hai cảnh sát đi đến.
- Chào hai ông, tôi là người ở ban Thanh Tra Kỷ Luật, có người tố cáo hai ông tham ô nhận hối lộ, mời đi theo chúng tôi một chuyến.
Trung niên nam tử nhìn hai người, hai cảnh sát phía sau ngay sau đó đi tới trước mặt hai người, lấy ra còng tay còng lại tay của người người rồi dẫn đi.
Đáy lòng Trịnh Long và Trần Thái nhất thời chết lặng, không ngờ lại đến nhanh như vậy. ...
Giờ phút này, người khởi xướng tất cả mọi chuyện đang ngồi ở đại học mỹ thuật Quang Châu - khoa tạo hình đùa giỡn hai mỹ nữ bên trong phòng, Tần Thiên biết việc mình bắt hai tên Trịnh Phát Quang và Ngô Giang thế nào cũng bị bọn cha chú bọn chúng trả thù, cho nên dứt khoát để cho Tiêu Du hỗ trợ, trực tiếp đánh rụng hết bọn chúng.
- Tần Thiên, trưa nay ăn gì, em hiện tại có chút đói bụng rồi.
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên, nàng phát hiện từ ngày mình tu luyện thì sức ăn càng ngày càng lớn, trước kia chỉ ăn một chén cơm đã thấy no, hiện tại phải bốn năm chén mới đủ, nếu người ngoài biết sức ăn của cô gái này sẽ bị hù dọa chết.
Bất quá cũng có người hâm mộ cũng sẽ có kẻ ghen tị, bởi vì một cô bé ăn nhiều như vậy vẫn không béo phì, đây là sẽ gặp báo ứng đó, quá nghịch thiên.
- Đúng vậy, tỷ phu, em cũng đói bụng, nếu không chúng ta đi ăn dê nướng nguyên con đi, em nhớ được phía sau trường học của chúng ta có quán Lá Sen Núi - nơi đó có bán dê nướng nguyên con, hương vị không tồi. có thể đến đó.
Triệu Chỉ Vân lôi kéo tay Tần Thiên nói.
- Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đi đi!
Hàn Thi Vũ vừa nghe đến ăn lập tức chảy nước miếng, trông giống như người bị bỏ đói nhiều năm.
- Tốt, vậy thì chúng ta đi thôi.
Tần Thiên nhanh chóng đáp ứng, hắn cũng muốn ăn dê nướng nguyên con, thời tiết tháng mười lành lạnh, không điều gì hạnh phúc bằng việc được ăn thịt nướng.
- Tốt, em đi gọi Phạm Kiến!
Triệu Chỉ Vân hưng phấn đứng dậy chạy đi tìm Phạm Kiến. ...
Rất nhanh, đã đến buổi trưa, bốn người thuê xe hướng bệnh viện đi đón Tiểu Mỹ, năm người cùng nhau đi qua Lá Sen Núi.
- Nơi này có nông trang, chúng ta đến đúng chỗ rồi!
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên.
- Tùy tiện, chúng ta tìm một nhà hàng nào sạch sẽ vào là được.
Tần Thiên nói.
- Vậy thì tìm một nơi nhiều xe đậu nhất chứng tỏ nhà hàng đó chất lượng rất tốt.
Triệu Chỉ Vân chỉ vào một nông trang phía trước, bốn người còn lại theo hướng mà đi đến.
Vào trong nông trang, phục vụ đưa nhóm người Tân Thiên vào một góc tương đối yên tĩnh, lấy ra thực đơn để cho mọi người gọi thức ăn.
Mọi người điểm một con dê nướng nguyên con, một tô canh, còn có một chút những món ăn khác liền để cho người phục vụ đi xuống.
Tần Thiên nói mọi người một tiếng rồi vào nhà vệ sinh.
- Tần Thiên!
Tần Thiên đi đến trước cửa nhà vệ sinh, lập tức nghe được một tiếng hô vô cùng kinh ngạc của một cô gái vô cùng quen thuộc vang lên, Tần Thiên lập tức quay đầu nhìn lại, thấy Lương Như Yên mặt đầy hưng phấn hướng đang đi về phía mình, nói chuẩn xác, là chạy nhanh đến.
- Sao cô lại ở đây, thật là trùng hợp.
Tần Thiên nhìn Lương Như Yên cười híp mắt đùa giỡn, ánh mắt quét ở trên người Lương Như Yên một chút, Lương Như Yên hôm nay ăn mặc vô cùng bảo thủ, áo sơ mi nút cài kín cổ giấu đi đôi gò bồng đào chết người của nàng, trên cổ có đeo một cái cà vạt nhỏ, nửa người trên kín cổng cao tường nửa dưới cũng vậy, quần jean ôm sát người kéo cao, chân đi một đôi cao gót, cả người không hề lộ ra chút da thịt nào, thật khác với hình tượng Lương Như Yên thường ngày.
- Đúng vậy, tôi rất nhớ anh, nhớ anh muốn chết, anh giúp tôi một chuyện được không.
Lương Như Yên nắm tay Tần Thiên, rất gấp gáp mà nói.
Hôm nay cô đi ra ngoài gặp khách hàng, bí thư bởi vì tới tháng mà không thể đi cùng, cho nên không thể làm gì khác hơn là cô tự mình một người tới, khách hàng lại là ông chủ của một công ty lớn tai to mặt lớn, nghe bảo là một tên vô cùng háo sắc, người mà người khác nhìn vào chỉ muốn đấm một quyền vào mặt, vì thế hôm nay Lương Như Yên mới mặc đồ bảo thủ đến như vậy, tránh cho mặt hàng kia nhìn thấy mình lại xuất hiện những tư tưởng không nên có.
Không nghĩ tới tên này căn bản không ra sao, vừa mới gặp mặt không có mấy phút đồng hồ, đối phương đã muốn chiếm tiện nghi của nàng, liên tục đùa giỡn nói những thứ không liên quan đến công việc, ánh mắt cứ soi mói quét tới quét luôn trên ngực của nàng, còn muốn Lương Như Yên uống rượu, nếu không phải vì công ty đang cần hợp đồng này, nàng đã sớm đi qua tát vào mặt hắn một cái thật mạnh.
Chuyện này thật may mắn, Lương Như Yến đang định gọi điện thoại nhờ người quen đón mình về, tránh cho gặp chuyện không may, không nghĩ tới vừa ra tới thấy được Tần Thiên, nhất thời mừng rỡ.
- Hỗ trợ, gấp cái gì!
Tần Thiên nhìn Lương Như Yên hỏi.
- Tôi ra ngoài gặp khách hang, nhưng nhân phẩm của hắn như thế nào thì tôi cũng không rõ, tôi sợ hắn sẽ dụ cho tôi uống say rồi lại làm loạn, cho nên mời anh theo tôi cùng nhau đi vào, giả làm thư ký của tôi.
Lương Như Yên nói.
- Cái này không thành vấn đề, bất quá hình dáng và trang phục của tôi không hề giống thư ký chút nào, cô không sợ bị lội à?
Tần Thiên chỉ chỉ vào bộ đồ bình thường đang mặc trên người.
- Lúc này mới tốt, chúng ta là công ty thiết kế thời trang, đang muốn thực hiện những dòng trang phục phản truyền thống như thế này, đây là xu hướng thời thượng hiện nay, đây mới là đặc điểm đồng phục công ty, hắn sẽ không hoài nghi, chúng ta đi thôi.
Lương Như Yên rất gấp gáp nên nhanh chóng lôi kéo Tần Thiên kéo đi về phía gian phòng của mình.
- Đợi một chút, tôi lên trước đi toilet cái đã.
Tần Thiên vội vàng dừng lại, chạy đi toilet, sau đó lại nói cho bọn người Hàn Thi Vũ một tiếng, tránh cho để cho các nàng không thấy mình mà gấp gáp.
- Tốt thôi, anh nhanh đi đi.
Lương Như Yên gật đầu, sau khi Tần Thiên đi vệ sinh xong thì liền đi theo Lương Như Yên vào trong rạp.
Giờ phút này, trong rạp, một người đàn ông mập mạp thân mặc tây trang ngồi trước bàn, cầm chén rượu trong tay, thấy Lương Như Yên tiến vào nhất thời mừng rỡ, nhưng vừa nhìn thấy một người đàn ông đi theo phía sau Lương Như Yên thì sắc mặt nhất thời chìm xuống.