- Móa, bà con với Phạm Kiến à.
Tần Thiên thấy người đàn ông mập mạp mà giật mình trong lòng, nhìn con hàng này, trọng lượng còn hơn xa Phạm Kiến à, hơn nữa, so sánh với Phạm Kiến thì còn muốn hèn mọn hơn.
Người đàn ông mập mạp này chính là khách lần này mà Lương Như Yên phải gặp, Tổng giám đốc kinh doanh của tập đoàn Thế Kỷ, Chiêu Nhân Hiền.
- Lương tổng, tiểu tử này là ai thế?!
Chiêu Nhân Hiền chỉ vào Tần Thiên không thoải mái nói, giọng nói rất không khách khí, hiển nhiên đang rất tức giận.
- À, Chiêu tổng, để tôi giới thiệu một chút, vị này là thư ký của tôi, Tần Thiên, Tần Thiên, vị này là lão tổng tập đoàn Thế Kỷ, Chiêu Nhân Hiền.
Lương Như Yên giới thiệu nói.
- Xì!
Tần Thiên nghe được tên Chiêu Nhân Hiền trực tiếp nở nụ cười, em gái ngươi, lại còn có người lấy như vậy tên.
"Nhận người ngại ... kháo, cái tên cũng bựa hơn cả Phạm Kiến, khó trách hèn mọn như vậy."
- Tần Thiên, nghiêm túc một chút!
Lương Như Yên nhìn bộ dạng Tần Thiên, vội vàng lôi kéo y phục Tần Thiên, nhỏ giọng nói, nhưng Chiêu Nhân Hiền đã tức giận.
- Lương tổng, cấp dưới này của cô thế mà cười nhạo tôi, có ý gì?
Chiêu Nhân Hiền nhìn Lương Như Yên tức giận nói.
- À... Cậu ta gặp được ông nên cao hứng, cậu ấy chưa từng thấy lão bản tập đoàn lớn bao giờ, cho nên rất cao hứng, tự nhiên không nhịn được mà cười, không có ý tứ gì khác, Chiêu tổng, ông ngàn vạn lần không nên hiểu lầm.
Lương Như Yên vội vàng giảng hòa, nói xong lôi kéo y phục Tần Thiên.
- Dạ dạ dạ, Chiêu tổng, tôi là dế nhũi, chưa từng thấy lão bản lớn như ông, cho nên không nhịn được kích động, ông ngàn vạn lần không lấy làm phiền lòng, ông cũng biết đó, thân phận cao quý như ông loại này, có văn hóa, có kiến thức, vừa có tiền ngày thường thì chỉ có thể thấy ở trong TV, lần đầu tiên thấy người thật, không nhịn được cảm xúc mênh mông.
Tần Thiên rất phối hợp, nói đến chính mình cũng buồn nôn bản thân, thật là nói dối trắng trợn, hắn đời này chưa bao giờ chém gió như thế... Bên cạnh, Lương Như Yên cũng nghe Tần Thiên nói mà nổi da gà. Không ngờ Chiêu Nhân Hiền lại nghe vui vẻ, bởi vì hắn vốn là không có văn hóa kiến thức gì, thuộc về dế nhũi, xuất thân năm xưa là ông chủ mỏ than, sau này lập công ty, thời gian dần qua biến thành bộ dạng như bây giờ, văn hóa kiến thức thiếu hụt nghiêm trọng, mọi người xã hội thượng lưu đều rất xem thường hắn, cho nên hắn để ý nhất là việc người ta chê hắn không có văn hóa, bị Tần Thiên khen như vậy, nhất thời lâng lâng.
- Nếu như vậy thì bỏ qua đi, ngồi đi, Lương tổng!
Chiêu Nhân Hiền nói với Lương Như Yên, ngay sau đó Lương Như Yên ngồi xuống, Tần Thiên còn thì đứng ở bên người Lương Như Yên.
- Được rồi, Chiêu tông, chúng ta bắt đầu nói chuyện hợp tác, đây là bản kế hoạch tôi làm, ông xem một chút như thế nào, nếu không thành vấn đề... vậy chúng ta sẽ ký hợp đồng.
Lương Như Yên đưa bản kế hoạch trong tay cho Chiêu Nhân Hiền, nhưng Chiêu Nhân Hiền lại không nhìn, mà vứt xuống để qua một bên.
- Uống rượu trước, uống rượu trước, đến đây, Lương tổng, chúng ta uống rượu trước, uống rượu rồi tôi sẽ cùng ngươi bàn về hiệp ước.
Chiêu Nhân Hiền nhìn Lương Như Yên, trực tiếp rót một chén Bạch Cửu đưa tới.
- Không được, Chiêu tổng, tôi uống không được rượu, tôi uống nước trái cây thôi.
Lương Như Yên từ chối, Chiêu Nhân Hiền vừa nghe, nhất thời sắc mặt trầm xuống, cực độ khó coi.
- Lương tổng, cô đây là không cho Chiêu Nhân Hiền tôi mặt mũi, đã như vậy, chúng ta lần này hợp tác coi như xong, tôi đi đây.
Chiêu Nhân Hiền nặng nề để chén rượu xuống, cầm lấy cặp công văn giả bộ muốn đi. Lương Như Yên vừa nhìn gấp gáp, vội vàng đứng lên ngăn cản.
- Tôi uống, tôi uống, Chiêu tổng.
Lương Như Yên vội nói, đưa tay cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, uống nhanh đến nổi chảy cả nước mắt, cổ họng nóng lên, thật giống như bị lửa thiêu, trong dạ dày cũng như thế.
- Này mới đúng chứ, đến, Lương tổng, uống thêm một chén.
Chiêu Nhân Hiền cười híp mắt lần nữa rót một chén Bạch Cửu cho Lương Như Yên, đưa tới trước mặt Lương Như Yên, Lương Như Yên nhìn cũng u mê, rất làm khó, một chén vừa rồi kia còn khó chịu đây, hiện tại lại thêm một chén, vậy phải làm sao bây giờ, còn nếu không uống...
Chỉ sợ Chiêu Nhân Hiền lại muốn rời đi, mà uống thì mình sẽ chịu không được, Lương Như Yên nhất thời cảm giác bị làm khó.
- Chiêu tổng, tôi thật sự uống không được, ông nhìn tôi như bây giờ xem, mặt hồng như vậy, nếu còn uống nữa mà nói... , sẽ say, say thì không thể nói chuyện làm ăn, chúng ta hay là ký hợp đồng trước.
Lương Như Yên từ chối, không có đưa tay đón rượu. Nhưng Chiêu Nhân Hiền cũng không muốn, cái hắn muốn chính là để Lương Như Yên quá chén, quá chén thì dễ làm chuyện, đến lúc đó tìm lấy đuổi Tần Thiên đi, Lương Như Yên sẽ mặc cho mình ngắt lấy, cho nên nhất thời đâu có buông tha cho Lương Như Yên.
- Lương tổng, cô không cho Chiêu Nhân Hiền tôi mặt mũi rồi.
Chiêu Nhân Hiền lạnh mặt lần nữa uy hiếp.
- Này... !
Lương Như Yên nhìn bộ dạng Chiêu Nhân Hiền, không biết làm sao cho tốt, trong lòng tức muốn chết, hận không thể hung hăng tát một cái thật mạnh trên mặt Chiêu Nhân Hiền, nhưng vừa không dám, đánh không có hợp đồng.
- Chiêu tổng, tôi tới thay Lương tổng tôi uống đi.
Tần Thiên vừa nói vừa lấy ly rượu trong tay Chiêu Nhân Hiền, uống một hơi cạn sạch, đặt ở trên bàn, sắc mặt không thay đổi.
- Ai bảo cậu uống, tôi muốn để cho Lương tổng uống, một thư ký nho nhỏ như cậu chộn rộn cái gì, không biết quy cũ, Lương tổng phải uống.
Chiêu Nhân Hiền không cao hứng nói, vừa nói vừa rót một chén rượu đưa cho Lương Như Yên.
- Chiêu tổng, không thể nói như vậy, tổng tài chúng tôi là nữ nhân, uống không được nhiều rượu, bình thường xã giao đều do tôi giúp cô ấy uống, bởi vì tổng tài uống rượu sẽ say, sẽ trở ngại chuyện lớn, chẳng lẽ Chiêu tổng còn muốn để cho Lương tổng uống rượu say hỏng việc sao, hoặc có ý đồ gì khác không muốn cho ai biết.
Tần Thiên nhìn Chiêu Nhân Hiền nói. Một câu nói chọt trúng mục đích Chiêu Nhân Hiền, để Chiêu Nhân Hiền giận mà hàm răng đều ngứa, thật giống như muốn cắn người.
"Tốt, Tần Thiên, mày muốn uống tiếp, vậy thì uống cho chết mẹ mày.
- Cũng được, cậu đã giúp Lương tổng uống, vậy cậu uống hết chai rượu này cho tôi, uống xong, tôi sẽ nói chuyện làm ăn.