Chiêu Nhân Hiền lấy một chai Bạch Cửu hơn sáu mươi độ nặng nề đập vào trước mặt Tần Thiên, lạnh lùng nói, trong lòng thầm nghĩ, xem tao đùa chơi chết mày.
- Tôi uống vào không thành vấn đề, bất quá, Chiêu tổng, nếu tôi uống mà để ông ký hợp đồng với Lương tổng của tôi... thì dù tôi liên tục uống ba bình cũng không có vấn đề gì, nếu không ký hợp đồng mà nói... thế cũng không cần phải uống.
- Tần Thiên nhìn Chiêu Nhân Hiền nói.
- Hừ! Tốt, cậu uống hết những chai rượu này, chỉ cần không say, tôi lập tức ký hợp đồng.
Chiêu Nhân Hiền nhìn Tần Thiên cười lạnh, đưa tay lấy bốn năm bình rượu mạnh trên bàn đặt ở trước mặt Tần Thiên, một hơi uống vào tất cả những chai rượu mạnh này, tuyệt đối sẽ uống người chết, huống chi, không có ai lợi hại như vậy, có thể một hơi uống hết toàn bộ, phải biết rằng, những chai rượu này đều ít nhất 500ml, bốn năm chai thì ít nhất cũng hai lít rượu ở chỗ này, người bình thường một chai đã say, đừng bảo là năm bình, Chiêu Nhân Hiền tự nhận uống rượu lợi hại, nhưng tối đa cũng uống được tối đã 500ml Bạch Cửu mà thôi, nhiều thì không được.
- Không được, Chiêu tổng, ông thật quá đáng, không thể, uống như vậy sẽ có người chết.
Lương Như Yên vội vàng ngăn cản, nhìn Chiêu Nhân Hiền, giọng nói rất khó chịu.
- Lương tổng, tôi không bảo cậu ta uống, là chính bản thân cậu ta muốn uống.
Chiêu Nhân Hiền nhìn Lương Như Yên, hai tay giang ra, bộ dạng việc không liên quan đến mình, thuần túy chính là vô lại.
- Việc làm ăn, chúng ta không cần bàn tiếp nữa, Tần Thiên, chúng ta đi thôi.
Lương Như Yên tức trực tiếp kéo Tần Thiên muốn đi, nhưng lại bị Tần Thiên trở tay kéo lại.
- Không có chuyện gì, mấy bình rượu mà thôi, chút lòng thành, Chiêu tổng, tôi hi vọng ông nói được làm được, nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Tần Thiên nhìn Chiêu Nhân Hiền, nói xong liền cầm lên một bình rượu, mở nắp, rót vào trong miệng.
- Hừ! Chờ cậu có thể đứng ổn rồi hãy nói!
Chiêu Nhân Hiền cười lạnh, vẻ mặt khinh thường nhìn Tần Thiên, Lương Như Yên bên cạnh nhìn Tần Thiên rót Bạch Cửu vào miệng, đau lòng muốn chết, không biết làm thế nào mới tốt, sớm biết không gọi Tần Thiên tới, uống vào nhiều Bạch Cửu như vậy, không muốn chết cũng sẽ có chuyện lớn.
Tần Thiên ực ực ực nhanh chóng uống hết một bình Bạch Cửu, sắc mặt không thay đổi để Chiêu Nhân Hiền hơi có chút kinh ngạc, bất quá vẫn không cho rằng Tần Thiên có thể uống hạ nhiều như vậy, chỉ đang gắng gượng mà thôi.
Tần Thiên uống xong một bình, mở ra bình thứ hai, lần nữa ực ực ực rót vào bụng, rất nhanh đã uống xong, mặt vẫn không đổi sắc, thật giống như uống nước lọc, một chút việc cũng không có, lần nữa cầm lên bình thứ ba.
- Tần Thiên, anh uống không nổi thì đừng có cố.
Lương Như Yên lo lắng nói.
- Yên tâm, không có chuyện gì, chờ ký hợp đồng đi.
Tần Thiên nói xong lần nữa uống, Chiêu Nhân Hiền vẫn cười lạnh. Rất nhanh, bình rượu thứ ba bị Tần Thiên uống cạn sạch, vẫn là chuyện gì cũng không có, lúc này, Chiêu Nhân Hiền có chút luống cuống, trong lòng có loại dự cảm xấu. Tần Thiên rất nhanh cầm lên bình thứ tư, mở nắp, ực ực ực mà uống, rất nhanh, uống xong bình thứ tư, tiếp tục bình thứ năm.
Giờ phút này, Chiêu Nhân Hiền nhìn Tần Thiên mà u mê đận độn, Tần Thiên lại thật uống hết, chuyện gì cũng không có, chẳng lẽ những thứ này là rượu giả, là nước lọc sao, Chiêu Nhân Hiền rất nghi ngờ, thử một ngụm rượu hát, không đúng, thật sự là rượu.
Thình thịch!
- Bình thứ năm, đã xong, Chiêu tổng, thực hiện lời hứa, ký hợp đồng chứ?
- Tần Thiên nặng nề đặt bình rượu ở trên bàn, nhìn Chiêu Nhân Hiền mặt không đỏ, hơi thở không gấp.
Chiêu Nhân Hiền nhìn đến ngây ngốc. Lương Như Yên thì cực kỳ vui vẻ, không ngờ Tần Thiên lại thật uống hết, quá tuyệt, có thể ký hợp đồng rồi.
- Chiêu tổng, còn chờ cái gì nữa, ký hợp đồng đi thôi.
- Tần Thiên đưa bút đến trong tay Chiêu Nhân Hiền, thần trí Chiêu Nhân Hiền lúc này mới trở về, nhìn hai người, lộ ra một tia cười lạnh.
- Hừ! Tôi lúc nào nói muốn ký hợp đồng cùng các ngươi.
Chiêu Nhân Hiền ném bút cười lạnh.
- Ông vừa rồi đã nói, tại sao có thể không giữ lời.
Lương Như Yên đang cao hứng vừa nghe Chiêu Nhân Hiền phủ nhận, nhất thời khó chịu trong lòng, vội vàng nói.
- Hừ! Tôi vừa rồi nói cái gì, tôi nói cai gì, cô có chứng cớ sao, cô có chứng cớ sao.
Chiêu Nhân Hiền nhìn hai người, trong lòng âm thầm cười lạnh, hai tên ngu ngốc, chơi với lão tử, mấy đứa quá non rồi.
- Ông... Tại sao ông có thể vô sỉ như vậy, rõ ràng đã đáp ứng, tại sao giờ lại phủ nhận.
Lương Như Yên tức cả người cũng phát run, chỉ vào lỗ mũi Chiêu Nhân Hiền, hận không thể đánh chết hắn.
- Tôi lúc nào đáp ứng.
- Lương tổng không có chứng cớ không nên nói lung tung, cẩn thận tôi kiện cô tội phỉ báng.
Chiêu Nhân Hiền nhìn Lương Như Yên đắc ý nói, vừa bắt đầu hắn đã không có ý định ký hợp đồng cùng Lương Như Yên, tới gặp Lương Như Yên thuần túy là muốn để Lương Như Yên quá chén, sao đó làm thịt cô nàng mà thôi.
Tần Thiên nhìn Chiêu Nhân Hiền, không có chút cảm giác ngoài ý muốn, vừa bắt đầu thì hắn biết hàng này sẽ ăn quịt, không muốn mạng là dám ăn quịt ở trước mặt của mình, quả thực không biết sống chết.
- Chiêu tổng, ngươi không có ý định ký hợp đồng rồi.
Tần Thiên nhìn Chiêu Nhân Hiền, nói.
- Đúng vậy, tôi cũng không sợ nói thiệt cho các người biết, tôi từ đầu đã không có ý định ký hợp đồng cùng các người, dĩ nhiên, nếu Lương tổng nguyện ý làm tình nhân của tôi mà nói... Tôi sẽ suy nghĩ lại việc ký hợp đồng cùng cô một chút. Nếu không, không bàn nữa.
Chiêu Nhân Hiền nhìn hai người, trực tiếp nói ra mục đích của mình, không che dấu chút nào, rất lớn lối.
- Khốn kiếp!
Lương Như Yên nhất thời giận dữ, đưa tay muốn đánh tới Chiêu Nhân Hiền, bất quá bị Tần Thiên ngăn lại.
- Lương tổng, đánh người là phạm pháp, chúng ta là công dân tuân theo luật pháp, không nên làm loạn, giao cho tôi đi, để cho hắn có van xin ký hợp đồng với cô.
Tần Thiên nhìn Lương Như Yên khẽ mỉm cười, trực tiếp kéo Lương Như Yên sang một bên đi, để cho cô ở bên cạnh nhìn.
Chiêu Nhân Hiền nhìn Tần Thiên, đầy mặt khinh thường.
- Chiêu tổng, ông có nhớ trước khi tôi uống rượu đã nói với ông, nếu ông không thực hiện lời hứa... Tự gánh lấy hậu quả.
Tần Thiên tiến tới trước mặt Chiêu Nhân Hiền, vẻ mặt hài hòa, cười cười nhìn nhìn Chiêu Nhân Hiền, gằn từng chữ một.
Chiêu Nhân Hiền nhìn Tần Thiên, cảm thấy một tia lạnh lẻo, vội vàng lui về phía sau mấy bước.