- Cậu... Cậu muốn làm gì, tôi cho cậu biết, cạu không nên làm loạn, tôi là người mà hắc bạch hai nhà đều quen, cậu mà dám làm ra cử động gì quá mức, tôi sẽ để cho cậu chết rất khó coi, có biết Thiên bang không, tôi biết lão đại của bọn họ, một cú điện thoại có thể gọi mấy trăm người tới đây, băm cậu thành thịt vụn.
Chiêu Nhân Hiền nhìn Tần Thiên. phát run nói.
- Thiên bang?
Tần Thiên nghe Chiêu Nhân Hiền nói đến Thiên bang thì rất ngoài ý muốn, Chiêu Nhân Hiền lại có dính đến Thiên bang, rồi lại có thể gọi cho lão đại của Thiên bang, còn rất thân với hắn, lão đại Thiên bang không phải là mình sao, mình lúc nào quen biết với tên mập chết bầm trước mặt.
- Hừ! Sợ chưa, tôi cho cậu biết, tôi và lão đại Thiên bang - Phong Tử rất thân với nhau, thường xuyên uống rượu với nhau!
Chiêu Nhân Hiền cho rằng Tần Thiên đang sợ, nhất thời rất đắc ý nói khoác, thật ra thì hắn đâu biết cái gì mà Phong Tử, bất quá chỉ là đi cùng bạn mình gặp qua Phong Tử một lần mà thôi, biết Phong Tử là lão đại của Thiên bang, cho nên lấy ra nói khoác.
- Đúng vậy, tôi thật sợ, bạn thân của Thiên bang lão đại Phong Tử, nếu không, tôi gọi Phong Tử tới đây uống hai chén rượu với ông, có muốn hay không?
Tần Thiên nhìn Chiêu Nhân Hiền một hồi, lấy điện thoại di động ra trực tiếp gọi điện cho Phong Tử.
- Chê cười, cậu cho rằng cậu là ai, có thể liên lạc được với lão đại Thiên bang, cười chết tôi.
Chiêu Nhân Hiền khinh thường nhìn Tần Thiên, hắn cũng không tin Tần Thiên biết Phong Tử.
Rất nhanh, Phong Tử bên kia đã bắt máy.
- Này, Phong Tử, mày có nhận ra một thằng mập ngu ngốc tên là Chiêu Nhân Hiền gì đó không?
Tần Thiên hỏi qua điện thoại.
- Cái gì? Nhận người ngại? Thằng mập ngu ngốc, không nhận ra, sao thế?
Phong Tử ở dầu dây bên kia hỏi.
- Không có gì, không nhận ra thì tốt, cứ như vậy đi.
Tần Thiên nói xong cúp điện thoại, nếu Phong Tử không nhận ra, hắn cũng không cần phải nương tay, có thể hung hăng dạy dỗ Chiêu Nhân Hiền một trận.
- Chiêu tổng, tôi cho ông thêm một lần cơ hội, hoặc là ký hợp đồng, hoặc là tôi đánh ông một bữa, như thế nào.
Tần Thiên nhìn Chiêu Nhân Hiền, đưa tay vén tay áo lên cao, chuẩn bị đánh người.
- Hừ! tôi nói rồi, tôi sẽ không ký hợp đồng, dù cho cậu uy hiếp tôi cũng vô dụng, hơn nữa, tôi biết lão đại Thiên bang Phong Tử, cậu dám động tôi, tôi sẽ bảo anh ta giết cả nhà cậu.
Chiêu Nhân Hiền nhìn Tần Thiên lạnh lùng uy hiếp, không còn sợ hãi như vừa rồi.
- Rất tốt, ông đã không tiếp nhận cơ hội, tôi đây sẽ thành toàn cho ông.
Tần Thiên nhìn Chiêu Nhân Hiền cười lạnh, giương một tay lên, tát hung hăng một cái trên mặt lão ta.
- Ba!.
- A!.
- Oanh!.
Trong nháy mắt, tiếng tát vang dội vang lên, vang dội cả gian phòng, Lương Như Yên bên cạnh giật mình, cả người cũng run, Tần Thiên này, ra tay quá độc ác, còn nói là công dân tuân theo luật pháp, bạo lực nhất chính là hắn.
Mấy gian phòng ở đây không có cách âm quá tốt, bên đây vừa có động tĩnh đã truyền ra ngoài, dọa cho mấy người phía ngoài đang đang dùng cơm kêu to một tiếng, rối rít chạy về phía đây xem náo nhiệt, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chiêu Nhân Hiền bị Tần Thiên tát ngã trên mặt đất, mặt sưng to lên giống như đầu heo, hàm răng trong miệng cùng theo máu tươi mà bay ra, rơi xuống mặt đất.
- A... Mày, mày dám đánh tao, mày không sợ Phong Tử giết cả nhà mày sao.
Chiêu Nhân Hiền chỉ vào Tần Thiên giận dữ hét, miệng đau đến nổi hắn vừa nói đã phun máu tươi.
- Tôi sợ quá, tôi thật sợ đó, tôi rất sợ chết, nhưng tôi vẫn còn muốn đánh ông, tên mập đáng chết.
Tần Thiên vừa nói, lần nữa nhấc Chiêu Nhân Hiền lên, hung hăng tát vào má phải của lão.
- Ba!.
- A!.
Tiếng tát tay và tiếng kêu thảm thiết lần nữa vang lên, người đang ăn cơm phía ngoài lần nữa bị giật mình, ông chủ quá nghe thấy có gì đó không đúng, vội vàng chạy tới, đẩy cửa ra vừa nhìn, thấy Chiêu Nhân Hiền bị đánh gần chết còn có Tần Thiên bên cạnh, vội vàng đi tới.
- Hai vị làm cái gì vậy, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài!
Lão bản vội vàng khuyên nhủ.
- Đúng đó, ông chủ, ông nói rất đúng, hòa khí sinh tài, nhưng ông ta không có hòa khí, tôi phải giáo huấn ông ấy một chút, ông tránh ra, tránh cho lan đến gần ông sẽ không tốt.
Nói rồi Tần Thiên lần nữa hung hăng tát Chiêu Nhân Hiền một cái, liên tục đánh hai mươi mấy cái, đánh cho mặt Chiêu Nhân Hiền cũng bị toét thịt chảy máu, không còn tri giác, đầy mặt là máu, nhìn vào làm cho người cảm thấy rất dã man.
Ông chủ nhìn Tần Thiên tàn nhẫn như vậy, đoán Tần Thiên không phải nhân vật đơn giản, vội vàng đi ra ngoài, tránh cho liên lụy đến mình mới chết, để cho bọn họ đánh đi, đánh xong mình báo cảnh sát là được.
- Như thế nào, Chiêu tổng, ông còn muốn gọi Phong Tử giết cả nhà của tôi không?
Tần Thiên nhìn Chiêu Nhân Hiền cười hỏi.
Chiêu Nhân Hiền đâu còn hơi để nói, mà có thì miệng cũng bị đánh nát nhừ rồi, chỉ có ý thức, bị Tần Thiên đánh đến tỉnh mộng.
- Ông không nói thì có nghĩa chấp nhận, xem ra ông chưa được dạy dỗ cho tốt, còn muốn giết cả nhà tôi, tôi đây sẽ đánh ông đến khi nào không giết mới thôi!
Tần Thiên nói xong lần nữa đưa tay muốn đánh Chiêu Nhân Hiền.
Chiêu Nhân Hiền vừa nghe Tần Thiên còn muốn đánh, vội vàng khoát tay, liều mạng xua tay cho biết không phải, miệng thì ô ô nói không ra lời một câu bình thường... dứt khoát trực tiếp quỳ xuống cầu xin Tần Thiên tha thứ.
- Ông đây là có ý gì, ý của ông là muốn đánh cả nhà của tôi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ sao, buồn cười, tôi đánh chết ông!
Tần Thiên cả giận nói.
- Oa oa... !
Chiêu Nhân Hiền hoàn toàn kích động, vội vàng khoát tay, cả người dập đầu cho Tần Thiên,"đại ca ơi, anh đừng đùa tôi, tôi biết sai rồi, mặt của tôi đau quá, tôi cũng không dám nữa, tôi xin lỗi anh, tôi nhận, anh muốn ký hợp đồng thì tôi sẽ ký hợp đồng, tôi bảo đảm ký hợp đồng.
Chiêu Nhân Hiền ô ô nói, đáng tiếc không ai nghe hiểu gì.
- Ông có ý gì, chẳng lẽ muốn đánh cả nhà tôi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ dập đầu, ghê tởm, thật sự quá ghê tởm.
Tần Thiên đá một cước để Chiêu Nhân Hiền ngả lăn ra ngoài.
Chiêu Nhân Hiền đau đến dạ dày co quắp, lần nữa tung mình quỳ gối trước mặt Tần Thiên, dập đầu, trong miệng ô ô hô:
- Không đúng, tôi đang cầu xin tha thứ, cầu xin tha thứ.
Đáng tiếc, người nào nghe hiểu được.
- Ghê tởm, thật sự ghê tởm, ông lại muốn cả nhà chúng ta quỳ dập đầu, cầu xin tha thứ, không ngừng nói xin lỗi là sao, xem ra tôi không hảo hảo đánh ông một bữa, ông là không biết sự lợi hại của tôi rồi.