Lương Như Yên làm một nữ nhân, vừa bắt đầu đã nhận ra ánh mắt hai cô gái nhìn mình không được bình thường, bây giờ nhìn thấy bộ dạng hai cô tranh giành tình nhân, vừa xem bộ dạng Tần Thiên đang làm khó một chút, nhất thời cảm thấy rất không tốt, cần giải thích một chút mới được.
Nghĩ tới đây, Lương Như Yên mở miệng, nhưng lại bị Tần Thiên ngăn cản, tình huống như thế, hoặc là càng giải thích càng hỏng bét, hoặc là giải thích rõ thì hai cô gái sẽ khó chịu, cho nên dứt khoát không giải thích cái gì mới tốt, đợi tan tiệc mình tự nói là được rồi.
- Tốt thôi, không thành vấn đề, đây, Thi Vũ, khối thịt ngon nhất cho em, tiểu nha đầu, cái này thì cho em.
Tần Thiên cười cắt hai khối thịt lớn cho hai bà cô, thuận tiện còn giúp cắt thành từng cục nhỏ cho dễ ăn, có thể nói là cho hai cô nàng đủ mặt mũi.
Hai cô nàng nhìn Tần Thiên đối với hai người mình tốt như vậy, nhất thời giảm mất không ít ghen tức, rất đắc ý nhìn thoáng qua Lương Như Yên, Lương Như Yên chỉ cười cười đáp lại, trong lòng thầm thầm bội phục Tần Thiên, quả nhiên là cao thủ lừa gạt nữ nhân, mới đó là xoa dịu hai cô nàng rồi.
Bất quá, nhìn Tần Thiên đối với hai cô nàng tốt, Lương Như Yên không biết vì sao trong lòng mình có chút cảm giác không thích lắm.
Rất nhanh, một bữa cơm đã ăn xong, mọi người nghỉ ngơi nửa giờ, Phạm Kiến trước đưa Tiểu Mỹ trở về bệnh viện, Lương Như Yên đi xe tới đây, thuận đường đưa ba người Tần Thiên trở về trường học.
- Tần Thiên, anh thành thật khai báo, có phải anh muốn thu Lương Như Yên này hay không.
Lương Như Yên vừa rời khỏi, Hàn Thi Vũ đã bắt tay Tần Thiên, vẻ mặt ghen tức nói.
- Đúng thế đúng thế, thành thật khai báo.
Triệu Chỉ Vân ở bên cạnh hát đệm.
- Nào có, các em suy nghĩ nhiều quá, anh và cô ấy chỉ là một người bạn bình thường, vừa lúc gặp phải, giúp cô ta chút chuyện, sau đó dẫn tới ăn cơm cùng các em, thật không có gì, em có thấy ai mà ngu đi dẫn người tình của mình tới trước mặt nữ nhân của mình sao?
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ mà buồn bực nói, mặc dù hắn đùa giỡn Lương Như Yên, nhưng đối với Lương Như Yên thì thật là không có ý nghĩ kia.
- Hừ! Em nào biết anh nghĩ thế nào, anh là sắc lang, nhìn thấy gái đẹp sẽ động lòng, cái chân thứ ba bắt đầu hiên ngang.
Hàn Thi Vũ nói.
- Đúng là vậy đó.
Triệu Chỉ Vân hát theo, trực tiếp bị Tần Thiên thưởng một cái đánh mông.
- Tiểu nha đầu em ít quấy rối đi.
- Nào có, anh cũng không phải là ngựa đực, đâu nghiêm trọng như em nói chứ, thôi được rồi, chúng ta đi thôi, xế chiều hôm nay là biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường, đi sân tập trung thôi, chúng ta đi nhanh, đừng chậm trễ thời gian.
Tần Thiên nói xong kéo tay Hàn Thi Vũ rời đi, Triệu Chỉ Vân gãi đầu đi theo.
Rất nhanh, mọi người đã đến trong lễ đường, giờ phút này số lượng lớn học sinh đang ở bên trong, một mảnh ồn ào, người hội học sinh bận rộn chỉ huy đám người, buổi lễ ăn mừng sẽ bắt đầu lúc hai giờ, hiện tại đã hơn một giờ, thời gian không còn nhiều lắm.
Ba người đi vào trong, tìm được vị trí lớp học của mình, tìm nơi ngồi xuống, chờ buổi lễ bắt đầu.
Rất nhanh, học sinh lục tục đi vào, lễ đường đại học Quang Châu khá lớn, dung nạp hơn một vạn ba ngàn người, sinh viên đại học Quang Châu bất quá hơn tám nghìn mà thôi, cho nên rất dễ dàng chứa hết.
Một khi lãnh đạo đến đông đủ, thời gian sắp đến hai giờ, buổi lễ ăn mừng hai mươi năm thành lập trường chính thức bắt đầu.
Hiệu trưởng một thân tây trang cầm lấy Microphone đứng trên đài cao, nhìn xuống mọi người phía dưới, phất tay ý bảo yên tĩnh, lập tức, cả lễ đường yên lặng như tờ, Tần Thiên cảm giác lỗ tai nhất thời một mảnh thanh minh.
- Các em đồng học, các vị lão sư, các vị...
Oanh!
Hiệu trưởng còn chưa nói hết lời, lúc này, phía ngoài đột nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh, dọa mọi người kêu to một tiếng, rối rít nhìn lại phương hướng nơi phát ra âm thanh, có vài người vội vàng chạy ra ngoài.
- Oanh!
Lại thêm một tiếng nổ mạnh vang lên, thật giống như bom mini nổ, theo sau là tiếng đạn vang vọng.
- Không xong, có phần tử khủng bố vọt vào sân trường, mau đóng cửa lại!
Một thầy giáo hoảng sợ kêu to từ lễ đường phía ngoài vọt đi vào, cuống quít đóng cửa.
- Thình thịch!
- A!
Cửa còn chưa được đóng, trong nháy mắt, phía ngoài đang vang lên tiếng súng, thầy giáo kia trực tiếp bị bắn chết, sau một khắc, mười mấy người bịt mặt cầm AK47 vọt vào, hướng súng lên bầu trời mà bóp cò.
- A!
- A!
- A!
Chỉ một thoáng, đám người sợ hãi kêu to, cực kỳ bối rối.
- Đột đột đột!
- Ngồi đàng hoàng cho tao, không được kêu, không cho la, tất cả không được nhúc nhích, nếu không tao sẽ giết chết tụi mày!
Một phần tử khủng bố cầm đầu giận dữ nói, trực tiếp nắm lấy một người, dùng súng chỉa vào đầu của người nọ, kết quả người đó trực tiếp bị dọa sợ mà ngất đi.
Những phần tử khủng bố khác nhanh chóng vòng ra sau, bao vây lại trọn cái lễ đường, hiệu trưởng và những người lãnh đạo của trường đều bị bắt hết, bức bách đến góc tường, một vài kẻ điên bắt đầu cài đặt thuốc nổ ở trong lễ đường, cực kỳ thuần thục, động tác tiến hành cực kỳ nhanh chóng, có cảm giác như được huấn luyện nghiêm chỉnh, hiển nhiên trước đó đã trải qua huấn luyện.
Học sinh cũng bị dọa sợ, toàn bộ biết điều ngồi tại chỗ, không dám nhúc nhích chút nào, miễn cho bị giết.
- Nghe cho rõ đây, tao là Đông Đột thánh chiến sĩ, chúng ta tuyên bố bắt cóc mấy người, đã chôn đầy thuốc nổ ở khắp lễ đường, mọi người ngoan ngoãn nghe lời, để chính phủ của tụi mày đến đây đàm phán với bọn tao, nếu không nghe lời, toàn bộ mọi người ở đây sẽ chết, hiểu rõ chưa?
Đầu lĩnh phần tử khủng bố cầm cái loa hướng về phía mọi người hô lớn, tất cả mọi người không dám nói một câu, không ít người bị hù dọa ngất đi.
Giờ phút này, phía ngoài, tiếng còi cảnh sát nổi lên bốn phía, số lượng lớn cảnh sát đã từ cục thành phố chạy tới.
Công an cục trưởng Lương Văn Đạo tự mình dẫn đội.
- Như thế nào, đặc công có tới không?
Lương Văn Đạo nhìn đội trưởng cảnh sát bên cạnh hỏi.
- Đang trên đường chạy tới, rất nhanh sẽ đến, cục trưởng, có muốn báo cho quân đội tới đây hay không?
Đội trưởng hỏi ý kiến.