- Đám cảnh sát các anh làm ăn kiểu gì thế, mau đi cứu người đi, đứng ở chỗ này làm gì, con trai tôi mà xảy ra chuyện gì, các người sẽ phải đền mạng!.
- Đúng đấy, mau đi cứu người đi!.
- Ngu ngốc, mau đi cứu người đi!.
Phía ngoài trường học, giờ phút này, số lượng lớn phụ huynh học sinh đang vây ở nơi đây, liều mạng gào thét, xô đẩy cảnh sát chống bạo động, Lương Văn Đạo thấy đám người mãnh liệt mà cái trán đổ mồ hôi lạnh, đây quả thực là sắp bạo động.
- Xin hỏi Lương cục trưởng, tình huống hiện tại ở trong đó như thế nào, có học sinh tử vong hay không, hoặc đã tử vong rất nhiều học sinh!
- Xin hỏi Lương cục trưởng, thế cục hiện tại như thế nào, tôi nghe nói đại học Quang Châu đang cử hành lễ kỷ niệm hai mươi năm ngày thành lập trường, tất cả học sinh đều ở bên trong, hiện tại bị phần tử khủng bố bắt hết, cũng bị cày bom trên người, các người chuẩn bị cứu như thế nào. .
- Lương cục trưởng, lần này phần tử khủng bố xâm lấn quá dễ dàng, là các người thất trách cũng như có người nội ứng, ông có thể nói một chút không. .
Số lượng lớn truyền thông ký giả vọt tới trước mặt Lương Văn Đạo, giơ micro lên, hỏi đủ mọi vấn đề.
Lương Văn Đạo nhìn đám người phụ huynh học sinh và những truyền thông ký giả luôn thích những chuyện giật gân, hít một hơi thật sâu, bình phục tâm tình một chút, ngay sau đó hướng về micro nói:
- Các vị phụ huynh, không nên gấp gáp, tâm tình của tôi giống như mọi người, tôi cũng vậy thân nhân trong trường học, tôi cũng rất hi vọng cứu bọn họ ra, nhưng cứu người cần chú ý từng bước, gấp gáp thì không có có bất kỳ tác dụng gì, chúng tôi đã chế định phương án chu đáo chặt chẽ cứu người, nhưng tạm thời không thể nói ra, để tránh có gian tế phần tử khủng bố mật báo, cho nên xin mọi người bình tĩnh chớ nóng, không nên ồn ào, ảnh hưởng công việc cảnh sát chúng tôi, điều này đối với mọi người, đối con của mọi người đều có chỗ tốt. .
Lương Văn Đạo nói những lời này cực kỳ đúng trọng tâm, nhưng lại không có bao nhiêu người để ý tới.
- Địt mẹ mày, bớt nói nhảm, không mau đi cứu người.
- Mấy ông cầm tiền đóng thuế của chúng tôi để mua cứt ăn à. .
- Mau đi cứu người đi, con trai tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không để yên cho ông đâu!
Số lượng lớn phụ huynh vẫn không chịu hiểu rõ hoàn cảnh, vẫn la to, truyền thông ký giả cũng càng không ngừng đặt câu hỏi.
Lương Văn Đạo nhìn thấy mà cái trán đổ mồ hôi lạnh, vội vàng thối lui, để cho cảnh sát ngăn cản những người này, đồng thời gọi điện thoại báo ra ngoài, chuyện nơi đây hôm nay tuyệt đối không thể truyền đi, phong tỏa internet cùng TV, không thể lộ ra ngoài nửa điểm, nếu không tuyệt đối sẽ khiến cho cả nước sóng to gió lớn.
- Cũng không biết Tần Thiên thế nào.
Lương Văn Đạo nhìn nhìn thời gian, đã qua hai phút, giờ phút này, phần tử khủng bố đã gần đến bắt đầu đếm ngược.
- Các ngươi còn có ba mười giây đồng hồ thời gian, nếu như chúng ta không nhìn thấy người chúng ta muốn thấy... Chúng ta sẽ bắt đầu giết người.
- A Xa Mộc ở trong lễ đường hô lớn, một cô gái đã bị bắt ra đặt ở trước cửa sổ, một khẩu súng ghim lấy đầu của cô.
Nhưng giờ phút này, cô gái cũng cực kỳ bình tĩnh, một tia kinh hoảng cũng không có, chẳng qua là sắc mặt có chút trắng bệch, cô chính là Lâm Hiểu Di, phần tử khủng bố tiện tay đã bắt cô đi ra ngoài làm con tin.
Bất quá Lâm Hiểu Di không chút kinh hoảng, bởi vì cô tin tưởng, Tần Thiên chắc sẽ không biết mình bị bắt, còn nếu biết thì nhất định sẽ tới cứu mình, hơn nữa, cô cũng sẽ không chết, cô có thực lực chạy trốn, nếu như Tần Thiên chưa tới cứu cô... Như vậy cô sẽ tự mở dây chạy trốn, thực lực cô bây giờ đã đạt đến một sao cấp sáu, dư dả giết chết mấy phần tử khủng bố, chỉ là một khi giết chết, phần tử khủng bố sẽ giết những học sinh khác, cho nên Lâm Hiểu Di không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lời A Xa Mộc nói truyền khắp cả trong và ngoài trường, rất vang dội, các phụ huynh cũng nghe được, đám người nhất thời càng thêm bạo loạn, Lương Văn Đạo cũng đi qua lại dạo bước, đặc công không thể đi vào, chỉ có thể gửi hi vọng ở người Tần Thiên.
Giờ phút này, Tần Thiên bên này, Lăng Vũ dẫn theo mười lăm sát thủ tới đây, cộng thêm chính nàng, tổng cộng mười sáu người, toàn bộ đều ẩn nặc, giết chết những phần tử khủng bố này không thành vấn đề.
- Các ngươi còn có mười giây đồng hồ thời gian!
A Xa Mộc tiếp tục hô.
- Mười!
- Chín!
- Tám!
- Bảy!
- Sáu!
- Năm!
- Bốn!
- Ba!
Mấy chữ đếm ngược như dây cung bóp chặt lòng của mỗi người, tất cả mọi người bên ngoài đang nhìn Lâm Hiểu Di bị nắm ra tới, mọi người trong lễ đường cũng nhìn Lâm Hiểu Di, hai tay Hàn Thi Vũ và Triệu Chỉ Vân gắt gao nắm chung một chỗ, trong lòng âm thầm gấp gáp, làm sao Tần Thiên còn chưa đám phần tử khủng bố này, mau giết bọn chúng mà cứu Lâm Hiểu Di đi chứ.
Triệu Chỉ Vân thấy Tần Thiên còn chưa ra tay, đã chuẩn bị tự mình động thủ.
Lương Văn Đạo ở bên ngoài giờ phút này đứng ngồi không yên, Tần Thiên làm sao còn chưa động thủ, không phải nói ba phút đồng hồ sao, sắp đến giờ rồi, mau cứu người đi chứ, muốn chết người rồi, chết người sẽ có chuyện lớn, tất cả mọi người còn đang nhìn chằm chằm vào đây.
- Hai!
Lâm Hiểu Di nghe rốt cuộc mấy chữ đến hai rồi, chỉ kém một giây rồi, trong lòng vậy khẩn trương lên, Tần Thiên trả lại không tới cứu mình, kia xem ra chỉ hảo của mình cứu mình, chỉ là mình đào tẩu, những học sinh đó làm sao bây giờ, có bởi vì chạy trốn mà hại bọn hắn sao, muốn là như vậy nói, của mình còn thế nào có mặt sống sót nữa à.
Giờ phút này, Lâm Hiểu Di lộ vẻ do dự.
- Một!
Số đếm cũng tới cuối cùng, ánh mắt mọi người tập trung vào trên người Lâm Hiểu Di, nín hơi đưa mắt nhìn, toàn trường yên lặng, Lâm Hiểu Di cắn chặt hàm răng, hai tay gắt gao nắm thành quả đấm, trong đầu lướt qua từng màn ở chung một chỗ cùng Tần Thiên, nước mắt từ trong khóe mắt chảy ra.
Lâm Hiểu Di cuối cùng quyết định, không đi.
- Tần Thiên, kiếp sau gặp lại!
Trong lòng Lâm Hiểu Di thầm nghĩ, an tĩnh đang đợi tiếng súng vang lên.