Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 672 - Chương 677: . Điêu Ngoa Tiểu Công Chúa (1)

 Chương 677: . Điêu Ngoa Tiểu Công Chúa (1) Chương 677: . Điêu Ngoa Tiểu Công Chúa (1) Chương 677: . Điêu Ngoa Tiểu Công Chúa (1)

Nhân viên an ninh nhìn Tần Thiên, mắt lạnh lại cảnh cáo.

- Anh thật không xin lỗi!

Tần Thiên nhìn thời gian dần qua, giọng nói rất bình tĩnh, nhưng đây cũng là điềm báo Tần Thiên bộc phát.

- Hừ! Rất lớn lối, nói xin lỗi, tại sao tôi phải xin lỗi cậu, hơn nữa, tôi không xin lỗi đấy, thế nào.

Nhân viên an ninh nhìn Tần Thiên, rất lớn lối nói.

- Ba!

- A!

Nhân viên an ninh vừa dứt lời, trong nháy mắt bị Tần Thiên nặng nề tát một cái, cả người bị đánh ngã trên mặt đất, đầu nặng nề dập xuống đất, đầu trực tiếp dập ra máu.

Trong phòng an ninh, hai nhân viên an ninh còn lại thấy tình huống như thế lập tức cầm côn nhanh chóng lao ra.

- A! Tiểu tử, cậu lại dám đánh tôi, muốn chết!

Nhân viên an ninh đứng dậy từ trên mặt đất, che đầu chỉ vào Tần Thiên mắng to.

- Ba!

Vừa dứt lời, Tần Thiên lại tặng thêm cho một cái tát, trực tiếp đánh lên trên mặt, người bảo vệ ấy lần nữa té xuống, ngay sau đó Tần Thiên đạp một cước dậm ở trên mặt của hắn, nhìn hắn lạnh lùng nói:

- Cho anh thêm một cơ hội nói xin lỗi, quỳ xuống dập đầu cho tôi, tôi sẽ bỏ qua cho anh, nếu không, tôi sẽ tháo gãy tay chân của anh.

Lúc này, hai Nhân viên an ninh lúc nãy lao đến, trực tiếp hô lớn:

- Buông anh ta ra.

Hai người an ninh một bên hô một bên cầm côn hung hăng đập tới Tần Thiên, Tần Thiên nhìn cũng không nhìn, tùy ý để côn đập vào trên đầu mình.

- Binh.

- Binh.

Hai tiếng vang vang lên, hai cây côn nện ở trên đầu Tần Thiên thật giống như đập vào tấm thép, lực phản chấn để tay hai bảo vệ tê dại, mặt hiện vẻ sợ hãi, nhìn Tần Thiên thật giống như thấy quái vật.

Còn không có xoay người lại, Tần Thiên đã đến gần trước mặt bọn họ, hai cây côn trong tay đã bị Tần Thiên cướp đi.

- Đúng vậy, tôi rất công bình, các anh cho tôi một gậy, tôi sẽ trả lại cho các anh một gậy!

Tần Thiên nói, vứt cây côn trong tay về phía hai người.

- Tạp sát!

- Tạp sát!

- A... !

Âm thanh xương gảy lìa cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau một khắc, hai nhân viên an ninh té trên mặt đất, chân cũng bị gập ra độ cong khó tin, hiển nhiên đã bị chặt đứt, người vây xem xung quanh thấy thế mà rối rít vây qua nhìn, chỉ chỉ mấy người, có người đã báo cảnh sát.

Tần Thiên đập xong hai người, một lần nữa trở lại trước mặt người bảo vệ thứ nhất, nhìn hắn nói:

- Hiện tại thì sao, anh hoặc quỳ xuống để xin tha nói xin lỗi, hoặc tôi sẽ nện đứt tứ chi của anh, sau đó anh lại nói xin lỗi tôi, anh lựa chọn cái nào, ngàn vạn lần không nên chọn sai, tôi thật sự sẽ đập, dĩ nhiên, nếu anh không tin, cũng có thể thử một chút.

Người bảo vệ nhìn Tần Thiên đã bị dọa sợ, đầu con hàng này làm bằng cái gì thế, thiết côn cũng đập không vào, thế mà đáp trả lại quá ác, nện đứt chân hai người đồng bạn của mình, nếu mình dám không đáp ứng, tuyệt đối sẽ bị nện đứt tứ chi, hắn cũng không dám mạo hiểm.

- Tôi nói xin lỗi, tôi nói xin lỗi, tôi chó mắt xem người thấp, tôi không phải là người, tôi sau này cũng không dám nữa, van cầu cậu bỏ qua cho tôi đi!

Người này quỳ gối trước mặt Tần Thiên cầu khẩn, cũng không thấy thần sắc lớn lối vừa rồi, bộ dáng hiện tại như chó nhà có tang.

- Như thế, tôi cũng không nện đứt chân của anh.

Tần Thiên nói, vừa nói vừa vứt côn trong tay đi, người này thấy thế như nhặt được đại xá, thở phào nhẹ nhõm.

- Bất quá, mặc dù tôi không nện đứt chân của anh, nhưng tôi muốn đá gãy chân của anh!

Mặt Tần Thiên thay đổi, sau một khắc, một cước đá người an ninh ngả lăn, hung hăng đạp mạnh xuống hai chân của người kia.

- A!

An ninh kia trực tiếp kêu thảm rồi hôn mê, người vây xem nhìn thủ đoạn Tần Thiên hung tàn cũng bị hù dọa sắc mặt trắng bệch, rối rít lui về phía sau.

- Khụ khụ, thật ra thì tôi là rất người thiện lương, con kiến cũng không nở giết chết, mọi người không phải sợ.

Tần Thiên nhìn người vây xem, rất ôn hòa cười nói, so với thiếu niên hung tàn vừa rồi thì tưởng như hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng ai tin tưởng lời Tần Thiên nói, rất cảnh giác nhìn Tần Thiên, người nhát gan thì đã thối lui ra xa.

- Thiệt là, sợ tôi như vậy, nhàm chán, tôi đi đây, không nên đi theo tôi!

Tần Thiên rất bảnh bao phất tay một cái, đi tới biệt thự bên trong, người vây xem nhìn thấy Tần Thiên đi vào, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

- Số 28 ngay đây.

Tần Thiên nhìn địa chỉ trên tay lại nhìn số của một nhà, đi thẳng đến rất sâu trong khu biệt thự mới thấy được.

- Ôi mẹ ơi, làm sao mà căn biệt thự này lớn như vậy, kháo, hồ bơi tư nhân , vườn hoa, san tennis, sân bóng rỗ, cũng quá có tiền rồi.

Tần Thiên nhìn biệt thự trước mắt mà cảm thán.

- Cậu làm gì, ở đây nhìn ngó cái gì, mau rời khỏi!

Trước cửa, hai người đàn ông như hộ vệ một thân tây trang mang theo kính đen nhìn Tần Thiên quát lên.

- À, tôi tới tìm tiểu thư Kiều Hi, xin hỏi cô ấy ở chỗ này sao?

Tần Thiên nhìn hộ vệ hỏi.

- Tôi xem nhìn!

Một hộ vệ đi tới, nhìn tờ giấy trong tay Tần Thiên một chút , sau đó nhìn Tần Thiên hỏi:

- Cậu tên là gì?

- Tôi gọi Tần Thiên!

Tần Thiên đáp.

- Thì ra là Tần tiên sinh, Kiều quản gia đã phân phó chúng tôi, cô chủ vừa đi ra ngoài, xin mời vào trong chờ một chút, cô chủ rất nhanh sẽ trở về.

- Hộ vệ nhìn Tần Thiên nói.

- Ừ, cám ơn nhiều.

Tần Thiên cảm tạ, người tôi khách khí đối với hắn, hắn sẽ khách khí với người ta.

Ngay sau đó, Tần Thiên đi theo hộ vệ vào nhà, hộ vệ chào hỏi một nữ hầu rồi mang theo Tần Thiên đến phòng khách đi, ngồi xuống ở trên ghế sa lon, rót cho Tần Thiên một chén trà và lấy thêm một chút điểm tâm.

- Tần tiên sinh, mời dùng, Kiều quản gia rất nhanh sẽ trở về.

Nữ hầu nói với Tần Thiên.

- Tốt, cám ơn nhiều.

Tần Thiên đáp, theo đó là nâng chung trà lên uống một hớp, cầm lấy điểm chân bắt đầu ăn, một bộ dáng du thủ du thực.

"Cái nhiệm vụ cùi bắp gì không biết, điện thoại cũng không gọi đã để cho của mình đi tìm tới đây, thấy không được tý nào."

Bình Luận (0)
Comment