Tống Thiến nhất thời kinh hãi, muốn tránh cũng không kịp, bởi vì dao găm đã đi tới cổ của cô bé, chỉ kém một tý thôi đã đâm vào cổ họng của nàng.
Người ở chỗ này nghe Tống Thiến kêu to cũng rối rít nhìn qua, nhìn thấy thiên kim đại tiểu thư của Tống gia sắp bị đâm chết, mặt cũng lộ vẻ hết hồn.
- Hưu!
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, trong nháy mắt dao găm muốn đâm vào cổ Tống Thiến, một bàn tay to mở lớn nhanh chóng ôm eo thon nhỏ của Tống Thiến, ôm nàng đến phía sau, còn mình thì chắn phía trước.
Giờ khắc này, có thể nói là chỉ mành treo chuông, Tống Thiến thoát khỏi nguy hiểm.
Bất quá, trong nháy mắt này, dao găm cũng vô cùng chính xác đâm vào chỗ ngực Tần Thiên, tất cả mọi người u mê, Tần Thiên chết chắc.
Song, để cho mọi người không tưởng được chính là, dao găm đâm vào ngực Tần Thiên thật giống như đâm vào rồi phía trên tấm thép, phát ra một trận tiếng vang, ông lão ăn mày u mê, thân thể Tần Thiên lại cứng như thế, nhất định là giấu thép ở trong.
Nghĩ tới đây, ông lão ăn mày lập tức rút tay về, chuẩn bị lần nữa tấn công, nhưng lúc này, tay của hắn bị Tần Thiên nắm chặt, căn bản không có cách nhúc nhích, sắc mặt lão ăn mày nhất thời đại biến.
- Giết hắn!
Lão ăn mày hướng về phía bên cạnh hô lớn, lập tức, bên cạnh có mấy người dân bình thường đột nhiên rối rít rút dao găm ra giết tới hai người Tần Thiên.
- Chết đi!
Tần Thiên quát lạnh, mạnh mẽ nhấc chân, hung hăng đạp tới bụng lão ăn mày.
- A!
Một tiếng hét thảm vang lên, trong nháy mắt, cả người ông lão ăn mày giống như đạn pháo bay ra ngoài, trực tiếp ven lộ bên này bay đến lờ lộ đối diện, nện vào tủ kính làm bằng thủy tinh của một nhà đối diện, đập tủ kính nát bấy, trong nháy mắt tử vong, đầy mặt đều là mảnh nhỏ thủy tinh.
Cước lực kinh khủng loại này để cho người xung quanh lại một lần nữa bị kinh trụ, khoảng cách hơn ba mươi thước nha, một cước có thể đá người bay hơn ba mươi thước, đây là cái cước lực gì thế.
Tần Thiên cũng không có thời gian để ý tới những thứ này, một cước đạp bay lão ăn mày, sau một khắc, ôm Tống Thiến xoay người, tránh được một sát thủ khác công kích, ngay sau đó nhanh chóng xuất thủ, một cước hung hăng đá vào phía dưới một sát thủ, trực tiếp đạp vỡ hai trứng, người nọ trực tiếp ngã xuống đất thống khổ kêu thảm thiết.
Ngay sau đó Tần Thiên lần nữa động thủ, trong tay đột nhiên dần hiện ra từng tia sáng đồng xanh, sau một khắc, ba sát thủ còn dư lại đều bị Tần Thiên chém đứt tay, máu tươi phun đầy đất, còn chưa kịp khóc rống, đã bị Tần Thiên đá ngả lăn ở trên mặt đất, hai người trong đó nhanh chóng bị Tần Thiên đạp bể đầu, trong nháy mắt tử vong, còn dư lại một người bị Tần Thiên đạp lên đầu, nhưng còn chưa ra dùng lực quá mạnh.
- Nói! Các ngươi là ai, là ai phái các ngươi tới đây, cho ngươi ba giây đồng hồ thời gian trả lời, nếu không, đầu của ngươi sẽ bị đạp vỡ.
Tần Thiên nhìn sát thủ trên mặt đất lạnh lùng nói, sát khí kinh khủng lộ ra ngoài, trực tiếp đánh sâu vào trên người sát thủ, để cho sát thủ này cảm giác vô cùng sợ hãi.
- Đừng có giết tôi, đừng có giết tôi, tôi... Chúng tôi là người của tổ chức Hồ Điệp, có người thuê ngàn vàng đến giết Tống gia.
Sát thủ sợ hãi mà nói.
- Làm thuê cho người nào!
Tần Thiên hỏi.
- Tôi không biết, chỉ có tổ chức mới biết được, chúng tôi chỉ phụ trách nhận nhiệm vụ!
Sát thủ vội vàng nói.
- Vậy tổ chức các ngươi ở nơi nào?!
Tần Thiên lần nữa hỏi.
- Cái này không thể nói, nói sẽ bị chết.
Sát thủ không muốn nói.
- Không nói ngươi hiện tại cũng sẽ chết!
Tần Thiên lạnh lùng nhìn sát thủ, dưới chân nhẹ nhàng dùng sức, làm bộ muốn giết chết hắn, nhưng sát thủ cũng không mở miệng, bởi vì người nhà của bọn họ đều bị tổ chức quản chế, một khi phản bội tổ chức, người nhà sẽ bị giết hết, cực kỳ tàn nhẫn.
- Vậy thì đi chết đi!
Tần Thiên trực tiếp đạp nát đầu sát thủ, làm cho máu tươi và óc văng xa ra ngoài, vừa kinh khủng vừa ác tâm, Tống Thiến ở bên cạnh nhìn mà sắc mặt một mảnh trắng bệch, trong dạ dày một trận co quắp, muốn phun ra, mặc dù nàng cũng đã gặp người chết, nhưng chưa từng thấy bị người nát đầu chết đi, hơn nữa đang ở trước mặt nàng.
Những người bên cạnh cũng giống như thế, không ngờ Tần Thiên lại bạo lực tàn nhẫn như vậy, giết người giống như ăn cơm uống nước, sắc mặt cũng không biến hóa, quá kinh khủng.
- Không có chuyện gì rồi!
Tần Thiên buông ra ôm eo thon của Tống Thiến thản nhiên nói, nhưng Tống Thiến lại gắt gao ôm chặt eo Tần Thiên, không muốn buông ra, gắt gao nhắm hai mắt, vừa sợ, lại muốn ói, vừa rồi nếu không có Tần Thiên nàng sẽ chết, hiện tại vẫn còn đang sợ hãi.
- Tiểu thư, cô không sao chớ, tiểu thư!
Đang trong lúc lúc, an ninh trường học nhanh chóng chạy tới gấp gáp hỏi thăm Tống Thiến, những người này đều biết Tống Thiến.
- Bị chút kinh sợ, không sao đâu, mấy người các anh dọn dẹp hiện trường một chút đi!
Tần Thiên nhìn mấy an ninh, thản nhiên nói.
Này mấy an ninh vội vàng gật đầu, có chút sợ hãi nhìn Tần Thiên, trong lòng thầm nghĩ, thực lực hộ vệ Tống tiên sinh mới thuê thật sự kinh khủng, thủ đoạn còn rất tàn nhẫn.
- Được rồi, đừng ôm tôi nữa, muốn chiếm tiện nghi của tôi à, mau buông tay đi vào trường đi thôi lớp, trễ rồi.
Tần Thiên nhìn Tống Thiến sắc mặt vẫn còn trắng bệch nói, lặng lẽ quán chú rồi một cổ năng lượng vào trong cơ thể Tống Thiến, bình phục tâm tình khẩn trương cho cô bé.
- Người nào... Ai muốn chiếm tiện nghi của anh ngươi, tên hèn mọn, tôi chỉ không muốn thấy những thứ máu tanh kia mà thôi.
Tống Thiến mở mắt ra nhìn Tần Thiên nói, hai tay buông lỏng eo Tần Thiên, bất quá vẫn ôm lấy cánh tay Tần Thiên, hiển nhiên vẫn còn sợ.
- Thật sao, cô đã không chiếm tiện nghi của tôi, tôi đây sẽ chiếm tiện nghi của cô ngươi.
Tần Thiên nhìn Tống Thiến mê đắm cười nói, cánh tay giật giật, đụng chạm hai vú Tống Thiến, nhất thời cảm giác một mảnh mềm mại, cực kỳ thoải mái.
Tống Thiến nhất thời cảm thấy, sắc mặt đỏ thẫm, nhưng vẫn không dám buông tay Tần Thiên, gắt gao ôm chặc, vẫn còn sợ, chỉ có thể để cho Tần Thiên chiếm chút tiện nghi.