Hít thở không thông tạo ra cảm giác khó chịu để cho Phó Càn trong nháy mắt nghĩ tới việc mình sẽ chết, mặt cũng hiện lên vẻ sợ hãi.
Mấy người hầu bên cạnh nhìn Tần Thiên hung tàn, cũng bị dọa sợ, không dám tiến lên hỗ trợ, nói cũng không dám nói lời nào, bởi vì vẻ mặt của Tần Thiên quá kinh khủng làm cho đám người sợ đến không dám nói, một vài học sinh khác trong lớp nhìn Tần Thiên như thế cũng rất sợ hãi, chỉ có sắc mặt Tống Thiến như thường, bởi vì cô sáng nay đã thấy qua một mặt càng thêm bạo lực của Tần Thiên.
- Tần tiên sinh, anh đừng như vậy, để cậu ấy xuống đi, cậu ấy sắp chết rồi!
Lúc này, cách đó lớp trưởng La Hi từ không xa đi tới, nhìn Tần Thiên nói, nàng cảm thấy buổi sáng hôm nay Tần Thiên biểu hiện không tệ lắm, cảm thấy Tần Thiên hẳn là người tốt, cho nên không muốn Tần Thiên giết chết Phó Càn, như thế sẽ liền không tốt, thế lực của Phó gia, cô cũng biết một chút, mặc dù không có lợi hại như Tống gia, nhưng một khi giết chết Phó Càn, Phó gia truy cứu, Tống gia chắc chắn sẽ không vì một hộ vệ nho nhỏ mà đi đắc tội Phó gia.
Tần Thiên nhìn La Hi, ngay sau đó hướng về phía Phó Càn lạnh lùng nói:
- Cút khỏi phòng học, còn dám quấy rầy tiểu thư tao sẽ ném mày từ trên lầu xuống.
Tần Thiên nói xong quăng Phó Càn xuống đất.
- Khụ khụ khụ khụ... Khụ khụ khụ khụ...
Phó Càn ho khan kịch liệt, hai tay che cổ, ho đến nước mắt cũng chảy đi ra ngoài, cơ hồ muốn ho ra cả phổi.
- Phó thiếu, cậu không sao chứ.
Mấy tiểu đệ lập tức ba chân bốn cẳng đở Phó Càn dậy.
- Lăn... Cút ngay!
Phó Càn giận dữ nói, vẻ mặt âm độc trợn mắt nhìn, ngay sau đó đi ra khỏi phòng học, trong lòng âm thầm mưu tính làm sao trả thù Tần Thiên.
Nhìn bọn người Phó Càn rời đi, người vây xem tản mát, La Hi nhìn thoáng qua Tần Thiên, ngay sau đó trở lại chỗ ngồi của mình, chuẩn bị lên lớp.
Tần Thiên một lần nữa ngồi xuống, rất có thâm ý nhìn thoáng qua Tống Thiến, nhất thời để cho Tống Thiến một trận bối rối, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ Tần Thiên phát hiện mình vừa rồi giựt giây Phó Càn, sao có thể chứ, phía sau Tần Thiên không có mắt mà.
Quả thật, phía sau Tần Thiên không có mắt, nhưng Tần Thiên có đôi mắt vô hình như Ba Ba Ka ở đây, mọi cử động trong bán kính 10m chạy không khỏi Ba Ba Ka dò xét. ...
Thời gian trôi qua rất mau, thoáng cái đã đến tiết thứ ba, trong ba tam tiết này, Tống Thiến tựa hồ thật bị lời Tần Thiên nói kích thích, học tập rất tập trung, để cho các thầy cô giáo cũng cực kỳ ngạc nhiên, bất quá nếu gọi cô bé trả lời câu hỏi thì vẫn không biết gì.
Nhưng như thế đã rất tốt rồi, so với Tống Thiến lúc trước mà nói, đã là tiến bộ rất nhảy vọt, Tần Thiên biết không thể ép Tống Thiến quá gấp, tránh cho phản tác dụng hoàn toàn, cho nên không còn nói nàng cái gì nữa, chỉ cần Tống Thiến không làm cái gì quá khác người thì hắn sẽ bỏ qua.
Khóa tiếp theo là khóa thể dục, sau giờ học, cả lớp rối rít chạy đến thao trường.
- Ngươi trước đi thao trường chờ tôi, tôi đi trước nhà cầu trước.
Tống Thiến nhìn Tần Thiên nói, Tần Thiên gật đầu, nghĩ rằng đang ở trong trường học nên chắc không sao, cho nên đi theo mấy bạn trong lớp khác đến thao trường.
Tống Thiến nhìn Tần Thiên đi, lập tức xoay người đi lên lầu, đi tới cửa dãy của lớp mười hai, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
- Này, Phó Càn, đi ra ngoài tý, tôi có chút chuyện muốn tìm anh hỗ trợ, tôi ở ngay các cửa phòng học ban của anh!
Tống Thiến nói vào điện thoại, nói xong thì nhanh chóng cúp máy.
Phó Càn đang buồn bực trong phòng học, vốn muốn thể hiện một chút trước mặt Tống Thiến, đắp nặn một chút hình tượng cao lớn cho mình, nhưng không ngờ lại bị Tần Thiên làm nhục nhã gần chết, hắn giận không chỗ phát tiết, học cũng không vô.
Đang buồn bực, đột nhiên nhận được điện thoại của Tống Thiến, nhất thời vui mừng, Tống Thiến lại chủ động gọi điện thoại cho mình, muốn mình hỗ trợ, thật tốt quá, phó Càn lập tức phun mấy ngụm nước vuốt vuốt lên tóc, ngay sau đó nhanh chóng đi ra ngoài phòng học.
- Thiến Thiến, em tìm anh, chuyện gì thế, chỉ cần en nói, lên núi đao xuống biển lửa gì anh cũng đi!
Phó Càn nhìn Tống Thiến cười híp mắt nói, thoạt nhìn cực kỳ hèn mọn, Tống Thiến không khỏi cảm thấy có chút buồn nôn, xoay người muốn đi, bất quá vừa nghĩ tới kế hoạch của mình, nên cố gắng nhịn xuống.
- Phó Càn, anh hãy nghe cho kỹ, anh giúp tôi dạy dỗ Tần Thiên một trận, tốt nhất là đánh cho hắn tàn phế, chỉ cần anh làm được, tôi sẽ suy nghĩ về chuyện làm bạn gái của anh, nếu anh không làm được, sau này thì có bao xa cách tôi bấy xa, vĩnh viễn không được đến trước mặt tôi.
Tống Thiến nhìn Phó Càn lạnh lùng nói.
Phó Càn vừa nghe, hưng phấn thiếu chút nữa nhảy lên, vội vàng nói:
- Vâng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, tiểu Thiến, em yên tâm, anh nhất định sẽ đánh thằng đó đến mức không thể tự lo liệu cuộc sống của mình.
Hai tay Phó Càn ôm ngực bảo đảm.
- Hừ! Vậy thì đi làm đi, tôi đi đây.
Tống Thiến nói xong xoay người rời khỏi.
- Em đi thong thả!
Phó Càn ở phía sau vui mừng nói, ngay sau đó lập tức trở về phòng học, chỉ chốc lát sau đã đi ra, mang theo mấy tiểu đệ đi xuống lầu dưới, bởi vì Phó Càn một khắc cũng nhịn không được, lập tức mang theo tiểu đệ đi ra ngoài trường chuẩn bị tìm Tam gia hỗ trợ dạy dỗ Tần Thiên một phen.
- Mẹ nó chứ, Tần Thiên, xem mày lần này chết như thế nào, lại dám trêu chọc bổn thiếu gia, mày chờ chết đi.
Phó Càn âm thầm nói trong lòng, mang theo tiểu đệ ra cửa trường học.