Băng Nguyệt thì không cho rằng như vậy, Tần Thiên có thể đột nhiên ra hiện tại trước mặt hai người, đây tuyệt đối không phải người bình thường, vừa rồi rồi biểu hiện Tần Thiên ra thủ đoạn, thời điểm là giết hai người, hai người cũng không biết, Băng Nguyệt thử nghĩ lại tình huống vừa rồi, sau đó bị hù dọa đổ mồ hôi lạnh, giờ phút này toàn thân cảnh giác, lực chiến đấu nhắc tới cao nhất, Tần Thiên tuyệt đối là dùng phương pháp gì đó che đậy thực lực của mình, để cho hắn thoạt nhìn rất yếu.
- Rất tốt, vậy mày đi chết đi!
Tần Thiên lạnh lùng nói, trong nháy mắt cả người biến mất ngay tại chỗ.
- Cẩn thận!
Băng Nguyệt vẫn cảnh giác Tần Thiên, vừa nhìn Tần Thiên biến mất, không nói hai lời rồi, lập tức đưa tay bắt tay Hỏa Minh, nhanh chóng đẩy ra. Cùng lúc đó, Tần Thiên chợt ra hiện trước mặt hai người, cầm trong tay một thanh chủy thủ sắc bén hướng về cổ Hỏa Minh cổ xẹt qua, bất quá may mà tốc độ phản ứng của Băng Nguyệt rất nhanh, kịp thời lái Hỏa Minh qua chỗ khác tránh được một kích kia, nhưng mặc dù như thế, đao khí sắc bén vẫn phá vỡ da Hỏa Minh, máu tươi chảy ròng.
- Hưu!
Hai người nhanh chóng thối lui cách Tần Thiên hơn mười thước, đầy mặt kinh sợ nhìn Tần Thiên, tốc độ Tần Thiên vừa rồi thật nhanh, thiếu chút nữa, Hỏa Minh đã chết. Vẻ mặt Hỏa Minh giờ phút này nhìn Tần Thiên vẫn còn vẻ sợ hãi, nếu không phải Băng Nguyệt kịp thời kéo hắn ra, hắn đã chết ở chỗ này, không ngờ Tần Thiên thực lực thấp ở trong mắt hắn lại có tốc độ nhanh như vậy.
Trong lòng Hỏa Minh cực kỳ khó chịu, Tần Thiên lại uy hiếp được tánh mạng của hắn, để cho hắn cảm thấy sỉ nhục, từ khi xuất đạo tới nay còn không có bị đả thương qua đâu, không ngờ nay bị người mình xem thường làm bị thương, điều này để cho trong lòng hắn rất khó chịu.
- Tiểu tử, lại dám đả thương tao, muốn chết!
Hỏa Minh cả giận quát, trong nháy mắt, chợt quát một tiếng, cả người mạnh mẽ xuất hiện một ngọn lửa, trong nháy mắt cả người cũng bị ngọn lửa bao vây, phát ra năng lượng cực nóng cực kì khủng bố, Tần Thiên cách đó mười mét cũng cảm giác làn da nóng lên một trận, lập tức nhanh chóng dùng năng lượng bảo vệ mình.
Nơi xa, mấy người Kiều Hi nhìn Hỏa Minh đột nhiên bị đốt cháy, bị dọa sợ gần chết, sợ hơn chính là Hỏa Minh cháy hết cả người lại còn năng động, còn không chết, không lẽ là mình xuất hiện ảo giác.
- Dị năng Hỏa thuộc tính!
Tần Thiên lần thứ hai thấy được, lần đầu tiên là lúc so tài ở cuộc thi dị năng giả, người đi bên hắn có bày qua một lần, bất quá cũng chỉ là ngắn ngủi trong nháy mắt mà thôi, không có thấy năng lực chân thật gì. Bất quá hiện tại Hỏa Minh bày ra thực lực để cho Tần Thiên có chút giật mình, đã đến gần bốn sao (tứ tinh) cảnh giới, hơn nữa, ngọn lửa cực nóng này cực kỳ tiêu hao năng lượng, cũng may thực lực của Tần Thiên hiện tại đã đạt tới bốn sao cấp năm (tứ tinh ngũ cấp), có thể ngăn cản được, bất quá nếu chiến đấu lâu dài mà nói... chỉ sợ cũng không được.
- Cẩn thận một chút, không nên khinh thường!
Băng Nguyệt ở một bên nhắc nhở Hỏa Minh, tránh cho Hỏa Minh tự cao tự đại đã xảy ra chuyện vậy thì thảm.
- Yên tâm, tôi biết!
Hỏa Minh nhìn Băng Nguyệt nói, hắn mặc dù tự cao tự đại, nhưng không phải người ngu, nhìn ra được Tần Thiên ẩn dấu thực lực.
- Hưu!
- Đi chết đi!
Hỏa Minh giận quát một tiếng, trong nháy mắt cả người thật giống như một ngọn lửa to lớn đánh tới Tần Thiên, tung ra quả đấm thuần túy nhất, bởi vì ngọn lửa trên người hắn đủ nóng cho nên lực sát thương cực kỳ cường đại, không cần vũ khí gì phụ trợ thêm nữa.
- Hưu!
Thân hình Tần Thiên cũng động, một quyền đánh tới Hỏa Minh, năng lượng màu đỏ như máu từ trong quả đấm Tần Thiên bạo phát ra, hàm chứa sát ý vô tận máu tanh, cực kỳ kinh người, để cho hỏa Dương Minh hơi bị cả kinh, sắc mặt Băng Nguyệt nơi xa cũng nhanh chóng đại biến, sát khí khủng bố như vậy, tuyệt đối là người đi ra từ núi thây biển máu mới có được, Tần Thiên rất có thể càng thêm đáng sợ hơn trong trong tưởng tượng của nàng.
Cho nên, Băng Nguyệt quyết đoán giết tới hướng Tần Thiên, từ bên cạnh phụ trợ Hỏa Minh, tránh cho Hỏa Minh chịu thiệt.
- Chết!.
Hét lớn một tiếng, trong nháy mắt, quả đấm hai người hợp lại với nhau, phát ra tiếng vang chói tai, ngọn lửa kinh khủng trên người Hỏa Minh trực tiếp đốt cháy năng lượng màu đỏ như máu của Tần Thiên, để cho lực công kích của Tần Thiên bị giảm lớn.
- Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, hai người trong nháy mắt bay ngược, hai bên đều có không có chiếm được chỗ tốt, mà lúc này, Băng Nguyệt nhìn thấy Tần Thiên lực cũ chưa tan, lực mới chưa sinh, quyết đoán xuất thủ.
- Đi!
Khẽ kêu một tiếng, hai tay Băng Nguyệt hung hăng giết tới, vô số Băng châm nhỏ xíu từ song chưởng Băng Nguyệt bay vụt tới, Tần Thiên lui không kịp đề phòng, trong nháy mắt toàn thân trúng vô số, từng đợt cảm giác đau đớn vì bị kim châm từ xung quanh thân thể truyền đến, nhưng không phải như băng châm đâm vào trong cơ thể loại... Đau đớn, thân thể Tần Thiên cực kỳ cường đại, băng châm căn bản không có cơ hội vào đi, chẳng qua là băng châm lại vô cùng rét lạnh, đánh vào trên người Tần Thiên nhanh chóng đông cứng thân thể hắn, đau muốn chết.
- Uống!
Tần Thiên quát to một tiếng, trong nháy mắt dùng năng lượng bức tất cả hàn khí băng châm đi ra ngoài, tránh cho hàn khí nhập vào cơ thể, đông cứng ngũ tạng lục phủ của hắn thì thảm, ngũ tạng lục phủ cũng không cứng rắn như cơ thể bên ngoài. Băng Nguyệt thấy chiêu của mình thành công nhưng băng châm lại ghim không vào thân thể Tần Thiên chút nào, lập tức kinh hãi, quyết đoán rút lui sau, Tần Thiên quả nhiên lợi hại hơn trong tưởng tượng của nàng, năng lực thân thể đã vượt qua phạm vi Tu Luyện Giả bình thường.
- Hưu!
- Đi chết đi!
Lúc này, công kích Băng Nguyệt vừa dừng lại, Hỏa Minh vừa giết tới, một hỏa cầu khổng lồ đường kính hơn một thước vù vù bay vụt đến Tần Thiên, thật giống như một quả đạn đạo đánh tới, phát ra nhiệt lượng để cho cây cối hai bên nhanh chóng khô héo, lá cây trực tiếp khô héo biến thành xám tro.
- Thảo!
Tần Thiên nhìn hỏa cầu bay vụt đến, lập tức nhanh chóng thuấn di tránh ra.
- Oanh!