Tiếng nổ mạnh vang lên, hỏa cầu đem vị trí Tần Thiên vừa đứng nơi nổ ra khỏi một cái hố to rộng chừng vài mét, cả vùng đất cũng chấn động một trận, thật giống như động đất, dư uy năng lượng phát ra trong nháy mắt chấn vỡ cửa sổ toàn bộ biệt thự quanh xung, những người núp ở bên cạnh cửa sổ nhìn cuộc chiến bị những mảnh kiếng bể đâm sâu vào cổ họng, chết một mảng lớn.
- Kiều quản gia, mau trở về!
An ninh nhìn cảnh tượng này, lập tức gọi Kiều Hi mau đi về nhà, nhưng Kiều Hi cũng không muốn, muốn xem Tần Thiên chiến đấu, nếu Tần Thiên gặp chuyện không may vậy cũng không tốt.
- Chết!
Tần Thiên thuấn di giết đến Hỏa Minh, hét lớn một tiếng, hai tay đánh ra một quyền to lớn màu màu đỏ như máu, hung hăng vỗ xuống Hỏa Minh.
- Cẩn thận!
Lãnh Nguyệt hô to, nhưng đã không còn kịp rồi.
- Oanh!
Hỏa Minh không kịp phản ứng, cả người cũng bị Cự chưởng mang theo năng lượng màu đỏ như máu của Tần Thiên đánh bay ra ngoài, thân thể đập mạnh vào trên vách tường biệt thự bên cạnh, trực tiếp nổ tung vách tường, cả người bay vào trong nhà.
- Hỏa Minh!
Băng Nguyệt nhìn Hỏa Minh bị Tần Thiên đánh bay ra ngoài, lập tức quát to một tiếng, mặt đầy vẻ kinh sợ vọt tới Hỏa Minh bên kia.
- Oanh!
Một tiếng nổ vang, Hỏa Minh vọt ra từ bên trong, lông tóc trên người không tổn hao gì, nhưng ngọn lửa trên người rõ ràng hơi có chút kém, phòng ốc kia giờ phút này đang đốt cháy kịch liệt, chủ nhân căn nhà hoảng sợ chạy ra từ bên trong, hô to cứu mạng.
Băng Nguyệt thấy Hỏa Minh cũng không có gặp chuyện không may, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, một khi Hỏa Minh gặp chuyện không may, như vậy một người nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn Hỏa Minh, ăn một kích năm thành công lực của mình, mặc dù nhìn qua không có gì thương tổn, nhưng Tần Thiên từ hơi thở của hắn có thể cảm giác, Hỏa Minh đã yếu đi rất nhiều so với trước.
Giờ phút này, Hỏa Minh nhìn Tần Thiên dị thường tức giận, chịu một chiêu của Tần Thiên để cho hắn thiếu chút nữa bị thương nặng, hoàn hảo kịp thời điều chỉnh, chỉ hơi chịu thương một tí mà thôi.
- Lên!
- Cùng nhau giết hắn!
Hỏa Minh nhìn Băng Nguyệt nói, giờ phút này hắn không dám khinh thường, Tần Thiên tuyệt đối có thực lực giết chết hắn, tu vi so với hắn chỉ cao hơn chớ không thấp hơn.
- Ừm!
Băng Nguyệt gật đầu, ngay sau đó hai người nhanh chóng tấn công giết tới Tần Thiên, một băng một hỏa, trái phải giáp công Tần Thiên, tốc độ công kích rất nhanh, lực đạo rất mạnh. Tần Thiên lợi dụng ưu thế thuấn di của mình, liên tục tránh khỏi hai người liên thủ công kích, loại dị năng giả nguyên tố để cho Tần Thiên cũng rất nhức đầu, một lạnh muốn chết, thân thể cơ hồ cũng bị đông cứng, một nóng muốn chết, đều muốn đốt hắn thành tro, hai người công kích để cho Tần Thiên tiêu hao năng lượng cực kỳ khổng lồ.
- Đi!
- Đi!
Băng Nguyệt cùng Hỏa Minh cùng hét lớn, trong nháy mắt, vô số băng châm từ trong thân thể Băng Nguyệt bay ra tạo thành một mảnh mưa châm phương viên hơn mười thước, toàn bộ phương vị đã tập trung vào Tần Thiên, để cho Tần Thiên không chỗ có thể trốn, trực tiếp bị đánh như nhím.
Chỉ một thoáng, băng châm rét lạnh trực tiếp đông cứng cả người Tần Thiên, toàn tâm rét lạnh, còn không có phục hồi tinh thần, vô số tiểu hỏa cầu giống như đạn hỏa tiễn bay vụt mà đến.
- Oanh!
- Oanh!
- Oanh!
Tiếng nổ mạnh kinh khủng liên tục vang lên, cả người Tần Thiên cũng bị ngọn lửa cực nóng bao vây, bị nổ bay ra ngoài, thân thể biến thành màu đen, làn da truyền đến cảm giác đau đớn, y phục rách nát lộ hết cảnh xuân.
Nơi xa, Kiều Hi nhìn thấy Tần Thiên bị đánh giống như tên ăn mày, nhất thời khẩn trương muốn chết, hai tay để ở trước ngực gắt gao nắm chặt, vẻ mặt lo lắng, không biết làm sao để giúp Tần Thiên.
- Làm sao cảnh sát còn chưa tới, cảnh sát mau tới đi!
Trong lòng Kiều Hi thầm nghĩ, nàng đã báo cảnh sát, nhưng cảnh sát chưa tới.
- Mau, thừa dịp hắn bị thương, giết chết hắn!
Băng Nguyệt nhìn Hỏa Minh nói, vừa nói cả người dẫn đầu xông tới, khí lạnh kinh khủng trong nháy mắt lao tới Tần Thiên, không khí cũng giống như bị đông lại.
- Uống!
Tần Thiên hét lớn một tiếng, giống như trước tung một chưởng nghênh đón, bộc phát ra năng lượng màu đỏ như máu.
- Oanh!
Một tiếng nổ vang, hai người trong nháy mắt tách ra, cánh tay Tần Thiên cả trực tiếp bị đông lại, bị một đích khối dày ba ly đông cứng, trong nháy mắt mất đi tri giác.
- Hưu!
Hỏa Minh mang theo ngọn lửa khổng lồ băng băng mà đến, Tần Thiên vươn tay phải còn lại ngăn cản, nhưng quá mức vội vàng, cả người lại một lần nữa bị nổ bay ra ngoài, đập vào lớn ven đường, trực tiếp đụng gảy cây thô to như miệng chén, cả người té lăn vào trong bụi hoa.
- Đi chết đi!
Hỏa Minh giận quát một tiếng, trong nháy mắt, một hỏa cầu khổng lồ đường kính hơn hai thước bạo phát ra từ trên người của hắn mau chóng đuổi theo Tần Thiên, cùng lúc đó, Băng Nguyệt phía sau cũng nhanh chóng xuất thủ, một quả cầu băng khổng lồ hơn một thước bộc phát ra từ trên người nàng, cùng hỏa cầu của Hỏa Minh giết tới Tần Thiên.
- Tần Thiên!
Thấy tình huống như thế, Kiều Hi cũng nhịn không được quát to lên.
- Oanh!
Tiếng nổ mạnh kinh khủng trong nháy mắt bộc phát, chỉ một thoáng, phương viên hơn mười thước chỗ Tần Thiên té xuống trực tiếp biến thành một mảnh phế tích, một hố to hiện ra trước mặt mọi người, bị nấu tới đen thùi.
Thân ảnh Tần Thiên biến mất không thấy gì nữa, không biết kết cuộc ra sao, hẳn là bị vỡ nát.
- Chết rồi sao!
Hỏa Minh nhìn hố to.
Băng Nguyệt nhìn một chút, không có nhìn thấy thi thể Tần Thiên, không thế nào dám khẳng định, vẫn cảnh giác nhìn bốn phía, trực giác của nàng phán đoán, Tần Thiên không dễ dàng sẽ chết như vậy.
- Cẩn thận một chút, người này không đơn giản, sẽ không dễ dàng chết như vậy!
Băng Nguyệt nhìn Hỏa Minh nói. Vừa dứt lời, một cổ cảm giác nguy hiểm khổng lồ liền dâng lên từ bên trái của nàng, Băng Nguyệt vẫn cảnh giác lập tức theo bản năng đánh tới bên trái một đạo băng châm.