- Đây là Tần Thiên làm ra à, Kiều Hi tỷ tỷ!
Tống Thiến nhìn Kiều Hi hỏi, Kiều Hi gật đầu.
- Làm sao làm, hắn dùng thuốc nổ sao!
Tống Thiến hỏi, năng lực phá hoại này quá kinh khủng, Tần Thiên là thần tiên sao.
Kiều Hi liền đem chuyện ngày hôm qua nói một lần cho Tống Thiến nghe, Tống Thiến cả kinh thiếu chút nữa càm cũng rơi xuống đất, đây quả thực là khoa học viễn tưởng.
- Chào buổi sáng, mỹ nữ, Kiều quản gia, cô đây là đang tuyên dương sự tích anh dũng của tôi sao, thật ra thì, tôi cũng không có lợi hại như vậy, tôi là một người thiện lương.
Tần Thiên nhìn hai người ngượng ngùng mà nói.
Hai người nhìn Tần Thiên như thấy tà, nhất là Tống Thiến, tên như anh mà thiện lương, nếu anh cũng thiện lương, như vậy trên cái thế giới này cũng chưa có ác nhân.
Hiện tại Tống Thiến nhìn Tần Thiên, trong lòng là từng đợt sợ hãi, chính mình lại tìm người đi đánh Tần Thiên, cũng may Tần Thiên không so đo với mình, nếu không nghe lời, cái mạng nhỏ của nàng sẽ không có, sau này phải biết điều một chút, không chọc Tần Thiên thì tốt hơn.
- Hì hì, Tần Thiên, chúng ta đi ăn điểm tâm, Kiều Hi tỷ tỷ nấu rồi cháo thơm nức, tôi đi lấy cho anh một chén Hàaa... !
Tống Thiến nhìn Tần Thiên cười híp mắt nói, lôi kéo Tần Thiên hướng phòng ăn đi tới, hành động này làm người xung quanh sợ đến u mê, tiểu thư tại sao như vậy, tính cách lại đại biến, nàng không phải rất chán Tần Thiên sao, làm sao thoáng cái đối tốt với Tần Thiên như vậy, chẳng lẽ, nàng muốn độc chết Tần Thiên sao, quá độc ác.
Tần Thiên nhìn Tống Thiến cũng rất không hiểu, cô nàng này, tính cách đại biến chuyển, chẳng lẽ có âm mưu gì.
- Khụ khụ... Chuyện tôi nói rõ trước, tôi là nam nhân thuần khiết, cô không nên nhìn tôi lợi hại mà muốn câu dẫn tôi, tôi đối với nữ nhân ngực nhỏ không có hứng thú.
Tần Thiên nhìn Tống Thiến nói.
Tống Thiến vốn còn muốn lấy lòng Tần Thiên vừa nghe lời nói Tần Thiên nhất thời bị chọc giận gần chết:
- Anh nằm mơ đi, lưu manh, anh có ăn hay không tôi mặc kệ, bổn tiểu thư mới không có hứng thú với loại người hèn mọn.
Tống Thiến nói xong nổi giận đùng đùng bỏ chạy lên lầu, lại dám nói bổn tiểu thư ngực nhỏ, người như anh mơ cũng không được tôi đâu.
Tần Thiên nhìn bộ dạng Tống Thiến, cười cười, xem ra chính mình hiểu lầm Tống Thiến rồi. ...
- Điều tra rõ ràng, hộ vệ Tống Chấn Đông mời tới rốt cuộc là nhân vật nào, thậm chí ngay cả hai người băng hỏa tổ cũng chết ở dưới tay hắn, thật buồn cười!
Trong một căn phòng ở Thiên Nam, một nữ nhân cầm hình Tần Thiên trong tay, hướng về một nam tử quỳ phía dưới lạnh lùng nói.
Cô gái đại khái hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trên mặt trang điểm phấn son, đôi môi đỏ lòm, khẽ nhếch lên, một đôi mắt xếch yêu mị, hoa văn trên trán có một con Hồ Điệp màu lam, mặc một bộ áo da màu đen chạm rỗng, bộ ngực to lớn, trực tiếp lộ ra da thịt tuyết trắng bên trong đường viền hoa tráo tráo màu đen, phía trên nửa trái cầu đầy đặn cũng là hoa văn một con Hồ Điệp, phía dưới còn mặc một cái quần dài màu đen bó sát người, phía trên thêu Hồ Điệp màu trắng, chỉ có bay múa, trên chân đều không mặc gì, lộ ra một đôi chân ngọc tuyết trắng, móng tay toàn bộ sơn thành màu đen.
Cả người ngồi ở trên ghế, một cổ uy áp lãnh diễm vô hình tứ tán mà mở ra, nam tử phía dưới căn bản không dám ngẩng đầu nhìn.
Nữ nhân này chính là người đứng đầu tổ chức Hồ Điệp, Lam Hồ Điệp!
Trụ sở tổ chức Hồ Điệp đang ở Thiên Nam, nếu không cũng sẽ không trong vòng một ngày có thể nhanh chóng phái ra hai nhóm sát thủ đến đây ám sát Tống Thiến cùng Tần Thiên.
- Vâng, tôn chủ, thuộc hạ lập tức đi làm!
Nam tử phía dưới cúi đầu đáp, nhưng ngay sau đó cúi đầu đi ra ngoài, thủy chung không dám ngẩng đầu nhìn, thật giống như quan viên cổ đại cung kính khi thấy hoàng đế.
- Tần Thiên? Cái tên này làm sao nghe quen như vậy!
Lam Hồ Điệp nhìn lấy hình trong tay, lầu bầu nói, tựa hồ đã gặp nhau Tần Thiên ở nơi nào, mà hình nơi cũng đã nghe qua cái tên này.
Lam Hồ Điệp cầm lấy hình chăm chú nhìn, chỉ tiếc tấm hình này không phải là rất rõ ràng, chỉ có thể nhìn ra bộ dáng đại khái, cẩn thận cũng nhìn không ra.
- Hừ! Không quan tâm là ai, chọc tổ chức Hồ Điệp chính là muốn chết, một hộ vệ cũng dám cùng Hồ Điệp tổ chức chúng ta đối kháng, lại tuyên bố diệt chúng ta, thật là không biết trời cao đất rộng!
Lam Hồ Điệp lạnh lùng nói, vừa dùng lực, trong nháy mắt, tấm hình đã biến thành phấn vụn.
- Người đâu!
Lam Hồ Điệp hướng về phía ngoài hô.
Lập tức, cửa mở ra, phía ngoài một nữ nhân cúi đầu đi đến, quỳ gối trước mặt lam Hồ Điệp, nói:
- Tôn chủ có gì phân phó.
- Đi gọi lão Nhị về đây, tôi có việc tìm anh ta!
Lam Hồ Điệp phân phó nói.
- Vâng!
Nữ nhân ngay sau đó liền cúi đầu đi ra ngoài, không lâu sau, phía ngoài truyền đến tiếng bước chân trầm trọng, ngay sau đó, cửa phòng lần nữa mở ra, một nam tử mặc tây trang tầm hai mươi ba hai mươi bốn tuổi đi đến, trực tiếp đi tới một cái ghế bên cạnh lam Hồ Điệp ngồi xuống.
- Đại tỷ, muốn tôi xuất thủ sao!
Nam tử nhìn Hoa Hồ Điệp cười hỏi.
- Không cần, gọi cậu tới là cho cậu điều tra sự tình Bách Hoa Tông một chút, người gần nhất đến Bách Hoa Tông, muốn tiêu diệt chúng ta, cậu đi giúp tôi điều tra một chút, xem Bách Hoa Tông tới người thế nào, chỉ cần không có trưởng lão gì lợi hại tới, chúng ta sẽ diệt bọn họ.
Lam Hồ Điệp nói.