Lam Hồ Điệp nhìn biểu hiện của Tần Thiên, cả người kinh ngạc mặt nạ trên mặt đều sắp rớt rồi, miệng há thật to.
Tần Thiên mới vừa rồi lại che giấu thực lực, cố ý ở trước mặt nàng bị thương, làm cho nàng phớt lờ, không nghĩ tới thực lực chân chính của Tần Thiên lại đột nhiên khủng bố như vậy, trực tiếp đạt đến bốn sao cấp sáu, cùng nàng một cấp số, hơn nữa tiện tay đã giết chết hai sát thủ bốn sao cấp hai, thật là đáng sợ, nàng tự hỏi thực lực mạnh tương đương, nhưng nàng cũng làm không được.
Hơn nữa làm cho nàng khiếp sợ chính là trên người Tần Thiên bộc phát ra sát khí ngập trời máu tanh cùng công pháp kỳ quái kia, cả người Tần Thiên giống như nhân ma từ trong biển máu bò ra tới.
Trong nháy mắt, Lam Hồ Điệp đột nhiên có dự cảm xấu.
- Tần Thiên... Anh!
Dư kiều nhìn Tần Thiên, kinh ngạc cũng không biết dùng tình cảm gì để diễn tả nội tâm rung động rồi, nhìn Tần Thiên, một trận sững sờ, vốn cho rằng Tần Thiên bị thương còn cần mình bảo vệ, tình trạng hai người càng thêm nguy hiểm, không nghĩ tới Tần Thiên lại cố ý bị thương, ẩn tàng thực lực cường đại, trong nháy mắt, Dư Kiều cảm giác vô cùng hưng phấn, thấy được hi vọng.
- Nhìn cái gì, em cho rằng chồng em sẽ yếu như vậy sao, bất quá là muốn xem những tên này nhảy nhót muốn làm gì mà thôi!
Tần Thiên nhìn Dư Kiều nhàn nhạt cười nói, tay đem Dư Kiều kéo vào trong ngực hôn một chút, làm cho sắc mặt Dư Kiều đỏ thẫm.
- Tần Thiên! Ngươi là Tần Thiên, là người giết băng hỏa tổ hợp - Tần Thiên!
Lúc này Lam Hồ Điệp nghe được Dư Kiều gọi tên Tần Thiên, không khỏi chấn động, thật ra thì mới vừa rồi Dư Kiều đã kêu tên Tần Thiên, chỉ bất quá Lam Hồ Điệp không có chú ý, đang thầm nghĩ mưu kế của mình, bây giờ nghe tên Tần Thiên, lập tức liền nghĩ tới.
- Đúng vậy, chính là tôi!
Tần Thiên nhìn Lam Hồ Điệp nói, đưa tay lên, từ trên mặt kéo xuống rồi một tờ giấy mỏng trong suốt, trong nháy mắt khôi phục bộ dáng lúc trước, lộ ra một tia cười tà.
Lam Hồ Điệp nhìn Tần Thiên, trong lòng cực kỳ tức giận, không có nghĩ đến người nàng muốn giết đang đứng ở trước mặt nàng, quay ngược lại muốn giết nàng.
Lam Hồ Điệp nhìn Tần Thiên, tức giận cắn môi, nhìn bộ dáng kia của Tần Thiên, luôn cảm thấy rất quen thuộc, tựa hồ đã gặp nhau ở nơi nào, trong đầu thật nhanh nghĩ tới.
Đột nhiên ánh mắt Lam Hồ Điệp sáng lên, nhìn Tần Thiên, lộ ra ánh mắt càng thêm bất khả tư nghị:
- Ngươi là Tần Thiên của Tần gia kia, bị tổ chức Thiên Đường đuổi giết!
- Xoạt!
Lời này vừa ra, nhất thời chút ít sát thủ chung quanh một mảnh xôn xao.
- Sách sách, không nghĩ tới tôi nổi danh như vậy, lại bị loại người không có danh tiếng gì như cô nhận ra rồi!
Tần Thiên nhìn Lam Hồ Điệp, có chút đắc ý nói, để cho Dư Kiều xấu hổ một trận, tình cảnh hiện tại nguy hiểm như vậy, Tần Thiên lại còn có tâm ý nói đùa, người này rất bình tĩnh nha.
- Ngươi làm sao có thể ở chỗ này, không phải là bị giết sao!
Lam Hồ Điệp nhìn Tần Thiên bất khả tư nghị mà hỏi.
- Đúng vậy, tất cả mọi người nói tôi bị giết rồi, nhưng, cô thấy được thi thể của tôi sao!
Tần Thiên nhìn Lam Hồ Điệp khẽ mĩm cười nói.
- Ngươi bị nổ chết!
Lam Hồ Điệp giật mình nói, Tần Thiên nổ chết lại đi tới Thiên Nam thị, tránh thoát khỏi tổ chức Thiên Đường đuổi giết, quá giảo hoạt rồi.
- Đúng vậy, đầu óc cô còn không phải là rất đần.
Tần Thiên nhìn Lam Hồ Điệp khích lệ nói.
- Hừ! nổ chết thì thế nào, hiện đang rơi xuống trong tay của tôi, ngươi tất phải chết! Lam Hồ Điệp nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói, giết Tần Thiên, còn có thể đem thi thể của hắn cầm đi cho Ngụy gia lãnh thưởng, vừa báo thù rồi lại có tiền, nhất cử lưỡng tiện, quá hoàn mỹ.
Tần Thiên nhìn Lam Hồ Điệp, ngoáy ngoáy lỗ mũi, rất bình tĩnh mà nói.
- Thật sao, cô xác định cô có thể giết chết tôi sao, tôi thấy cô sắp phải trở thành chất dinh dưỡng của tôi rồi.
- Hừ! Mặc dù là thực lực bốn sao cấp sáu, nhưng nơi này chúng ta có bốn cao thủ thực lực bốn sao cấp sáu, ngươi nhất định phải chết.
Lam Hồ Điệp nhìn Tần Thiên rất đắc ý, cho rằng Tần Thiên bây giờ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Nga, nguyên lai là như vậy, nhưng mà, tôi muốn nói với cô, có đôi khi, số lượng nhiều không nhất định hữu dụng!
Tần Thiên nhìn Lam Hồ Điệp, nói xong trong nháy mắt cả người liền biến mất, tiếp theo liền hiện ra bên cạnh một cao thủ bốn sao cấp sáu, trong tay cầm chuôi chiến kiếm đồng xanh, đối diện sát thủ một kiếm hung hăng đâm xuống.
- Hưu!
Kiếm quang kinh khủng màu đỏ như máu trong nháy mắt hướng về phía đầu sát thủ.
Sát thủ này không nghĩ tới Tần Thiên sẽ đột nhiên tập kích, hơn nữa tốc độ lại nhanh như vậy, căn bản không cách nào tránh né, không thể làm gì khác hơn là ngăn chặn.
- Oanh!
- A!
Trong nháy mắt, nửa người sát thủ này cũng bị đánh bay mất, đụng vào trên vách tường, làm cho vách tường cũng là máu tươi, cả người huyết nhục mơ hồ, mặc dù còn chưa có chết, nhưng cách cái chết đã không xa.