Tần Thiên nhìn lên bạch y nhân trước mặt nói, không nghĩ tới lại là Lăng Mỹ, lần trước thấy Lăng Mỹ, thực lực Lăng Mỹ mặc dù kinh khủng, nhưng Tần Thiên cũng chỉ biết nàng có thể giết chết cao thủ bên trong cảnh giới bốn sao ngay lập tức mà thôi, không nghĩ tới thực lực chân chính lại khủng bố như vậy, thực lực cảnh giới năm sao vậy mà chết ngay lập tức rồi, Tần Thiên không cách nào tưởng tượng thực lực Lăng Mỹ, nhưng suy tính một chút, đoán chừng ở năm sao cấp hai.
- Người một nhà nói cảm ơn cái gì, hôm nay, con gái của tôi đã tới, rất nhanh sẽ tới, hai người có thể tự ôn chuyện rồi.
Lăng Mỹ nhìn Tần Thiên rất mập mờ nói, làm cho Tần Thiên không thoải mái.
Lúc này, Dư Kiều nhìn Lăng Mỹ đến, lập tức nhanh chóng đi lên, hướng về phía Lăng Mỹ cung kính nói:
- Dư Kiều ra mắt Lăng trưởng lão.
- Ừ, Dư Kiều, không cần đa lễ , mấy ngày nay cực khổ cô ở Thiên Nam thị rồi, đợi chuyện dị bảo xuất thế lần này kết thúc, cô trở về núi đi, mẹ của cô sắp xuất quan.
Lăng Mỹ nhìn Dư Kiều cười nói, mẹ của Dư Kiều cũng là trưởng lão Bách Hoa Tông.
- Vâng. Dư Kiều tuân lệnh!
Dư Kiều nhìn Lăng Mỹ hưng phấn nói, cả mắt đều là vẻ kích động, mẫu thân của nàng bế quan đã gần một năm rồi, nghe được sắp xuất quan, bỗng nhiên cao hứng chết rồi.
Đang nói, không gian chấn động rung chuyển, một thân ảnh màu trắng xinh đẹp hiện ở trước mặt mọi người, phía sau đi theo mười mấy Hắc y nhân, chỉnh tề đứng ở phía sau, người tới chính là Lăng Vũ.
- Dư Kiều, nhanh đến bên này, chúng ta đi dọn dẹp dư đảng tổ chức Hồ Điệp một chút!
Lăng Mỹ nhìn nữ nhi mình tới, lập tức bám lấy Dư Kiều rời đi, Dư Kiều nhìn Tần Thiên một cái, nhưng ngay sau đó liền đi theo Lăng Mỹ rời đi.
Lăng Vũ thấy người đứng ở cách đó không xa hướng về phía mình cười, không khỏi tim đập nhanh, sắc mặt hơi chút đỏ lên, kể từ buổi tối kia Tần Thiên cứu nàng từ trong tay Phong gia, Lăng Vũ liền phát hiện nội tâm mình đối với Tần Thiên có chút hảo cảm, mấy ngày nay nhìn không thấy Tần Thiên tới, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút trống trơn, cho nên lần này liền từ Quang Châu chạy tới, dĩ nhiên, không chỉ là vì Tần Thiên, nhiều hơn là vì dị bảo.
- Các người đi lục soát đại bản doanh tổ chức Hồ Điệp một chút.
Lăng Vũ nhìn đám người phía sau nói, để bọn họ tản ra, nhưng ngay sau đó liền hướng Tần Thiên đi tới, tim đập càng nhanh khống chế không được.
- Đáng chết, tại sao có thể như vậy, mình phải trấn định, trấn định một chút.
Lăng Vũ thầm nghĩ trong lòng.
- Mỹ nữ, cô đây là muốn hôn tôi sao.
Tần Thiên nhìn Lăng Vũ cúi đầu hướng mình đi qua. Cơ hồ sẽ phải đụng vào mình nói.
- A!
Lăng Vũ vừa nghe, nhất thời cả kinh, ngẩng đầu vừa nhìn, khoảng cách mình và Tần Thiên bất quá là một tất mà thôi, hơi thở nam nhân nồng hậu trên người Tần Thiên đã truyền vào mũi nàng, nhất thời cả người Lăng Vũ cũng một trận nhũn ra, có chút đứng không vững hướng Tần Thiên ngã tới.
Tần Thiên thuận tay đưa Lăng Vũ vào trong ngực, ôm eo thon nhỏ của Lăng Vũ, nhìn mặt Lăng Vũ lộ ra một tia cười xấu xa.
- A... làm gì, mau buông!
Lăng Vũ khẩn trương, vội vàng từ trong ngực Tần Thiên nhảy ra ngoài, một trận khẩn trương đứng ở một bên, Tần Thiên nhìn thẳng bật cười.
- Làm sao, nhớ tôi rồi, không nhịn được từ Quang Châu thị chạy tới a, nếu không tôi và cô hảo hảo bàn luận nhân sinh một chút!
Tần Thiên nhìn Lăng Vũ đầy mặt đỏ bừng trêu chọc nói, nhất thời sắc mặt Lăng Vũ càng thêm đỏ.
- Ai... Ai nhớ anh, tự mình đa tình, tôi bất quá là bởi vì dị bảo xuất thế mà tới, thuận đường tới nơi này cứu Dư Kiều, anh không nên hiểu lầm.
Lăng Vũ vội vàng nói, hiển nhiên là đang che dấu.
- Thật sao, không phải thì cô khẩn trương như thế làm gì, mặt này của cô, hồng thật giống như thoa phấn thật dầy nha, hiển nhiên là chột dạ nói dối, tôi nói có đúng không.
Tần Thiên tiến tới bên cạnh Lăng Vũ nhẹ giọng nói.
- Hồ... Nói nhảm, tôi đây là nhiệt... Nóng, trời nóng nực!
Lăng Vũ vội vàng giải thích.
- Nga, đúng vậy đúng vậy, hôm nay mặt trời thật to, bị mặt trời làm hồng.
Tần Thiên hỏi.
- Đúng... Đúng, chính là mặt trời.
Lăng Vũ vội vàng nói tiếp.
- Ha ha ha... !
Tần Thiên nhất thời chợt cười một trận, Lăng Vũ vậy lập tức kịp phản ứng, bây giờ là ban đêm, làm sao có mặt trời, bị Tần Thiên lừa gạt.
- Khốn kiếp!
Lăng Vũ nhất thời nhìn Tần Thiên trong lòng thầm mắng, muốn giữ vững trấn định, trong lòng nhưng không cách nào bình tĩnh, ngược lại thật giống như nhấc lên sóng to gió lớn.
- Ha ha ha... , thật thú vị, tôi phải đi về rồi, ngày mai còn phải lên lớp, thật là mệt mỏi.
Tần Thiên thu hồi cười giỡn trong lòng, lắc đầu rất thống khổ nói, nhưng ngay sau đó hướng nơi xa đi tới.
Lăng Vũ vừa nhìn Tần Thiên đùa giỡn mình xong lại rời đi, nhất thời trong lòng giận dữ, hô:
- Đứng lại, không cho đi.
- Làm sao, còn có chuyện gì sao, cô còn muốn cùng tôi ước hẹn sao, nhưng tôi không có thời gian, trong nhà còn có hai mỹ nữ muốn phụng bồi, có lời gì nhanh nói đi.
Tần Thiên quay đầu lại nhìn Lăng Vũ nói, đối phó Lăng Vũ loại kiều nữ kiêu ngạo này không thể quá tốt, nếu không sẽ phản tác dụng, ngược lại phải giả bộ bất cần, thoạt nhìn chính mình không quan tâm, như vậy mới khả năng hấp dẫn nàng.
- Anh... Hừ! Anh cút đi.
Lăng Vũ nhìn Tần Thiên một chút cũng không động tâm nữa, vốn còn muốn nói chút gì, nhìn bộ dạng Tần Thiên bây giờ, giống như đang yêu cầu nàng, hết lần này tới lần khác, chính mình là một đại mỹ nữ, cần gì phải van xin một tên sắc lang.
- Được rồi!
Tần Thiên không chút do dự liền hướng nơi xa đi, Lăng Vũ nhìn Tần Thiên kia bộ dạng quyết đoán, tức gần chết, đứng tại chỗ dậm chân.
- Tông chủ, bắt được một sát thủ của tổ chức Hồ Điệp, làm sao bây giờ!
Lúc này, một sát thủ đi tới nhìn Lăng Vũ hỏi.
- Giết, hung hăng giết!
Lăng Vũ cả giận nói, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần Thiên đi xa, bộ dáng rất tức giận, hù sát thủ bên cạnh kêu to một tiếng, tông chủ thế nào, bị người nào làm tức, tông chủ luôn luôn băng lãnh trừ mặt lạnh ra lại còn có lộ ra vẻ gì khác, quá không dễ dàng.
- Tông chủ, người không sao chứ!
Sát thủ nhìn Lăng Vũ lo lắng hỏi.
- Nhìn hình dáng này của tôi giống như là có chuyện sao.
Lăng Vũ quay đầu lại, lửa giận trực tiếp đổ lên trên người sát thủ này, hù sát thủ gần chết.
- Không có chuyện gì không có chuyện gì, tông chủ, tôi đi xuống trước!
Sát thủ này nhìn Lăng Vũ khẩn trương nói, nhanh chóng rời đi, tránh cho lửa giận của Lăng Vũ dính ở trên người mình sẽ không tốt.
- Hừ! Tần Thiên, tên vương bát đản này!
Trong lòng Lăng Vũ mắng thầm.