- Vũ nhi, nhìn trúng phải nắm chặt cơ hội, ngàn vạn không nên nhất thời giận dỗi bỏ lỡ.
Lăng Mỹ nhìn Lăng Vũ nói lời thấm thía.
- Mẹ, người đang nói cái gì, con làm sao nghe không hiểu!
Lăng Vũ nhìn Lăng Mỹ nói.
- Mẹ đang nói cái gì, con hiểu mà!
Lăng Mỹ vừa nói vừa nhìn Tần Thiên nơi xa tay nắm tay cùng Dư Kiều rời đi, vừa xem Lăng Vũ một chút, sắc mặt Lăng Vũ nhất thời đỏ lên.
- Con không biết!
Lăng Vũ cúi đầu nói, bộ dạng rất xấu hổ.
- Nam nhân này, thích mềm không thích cứng, nhất là Tần Thiên, bản tính háo sắc, con chỉ cần hơi mềm mỏng một chút, tuyệt đối dễ như trở bàn tay, nghe mẹ một câu, không nên luôn lạnh lùng như vậy, nếu không dù xinh đẹp cũng không có nam nhân thích, mười người đàn ông thì chín người thích ôn nhu thành thục, tính cách này của con, phải thay đổi một chút, có biết không, không nên lạnh mặt.
Lăng Mỹ nhìn Lăng Vũ nói.
- Mẹ, mẹ không được nói bừa, con mới không thích Tần Thiên!
Lăng Vũ nhanh chóng chối, trong lòng cuồng loạn.
- Mẹ là mẹ của con, trong lòng con nghĩ cái gì mẹ còn không biết, cơ hội là do mình tranh thủ, không phải người khác đưa, tự giải quyết cho tốt đi.
Lăng Mỹ nói xong liền xoay người rời đi.
Lăng Vũ nhìn Lăng Mỹ rời đi, vừa xem hai người Tần Thiên đi xa, không khỏi có chút mất mác, trong miệng hừ nhẹ một tiếng, nhưng ngay sau đó rời đi. ...
- Tần Thiên, anh hiện tại làm sao trở nên lợi hại như thế, thực lực bây giờ là cái trình độ gì.
Trên xe, Dư Kiều nhìn Tần Thiên hỏi, biểu hiện tối nay của Tần Thiên dùng từ thô lỗ mà nói, đó chính là bạo ngược, một người cơ hồ diệt sạch tổ chức Hồ Điệp, ngay cả trưởng lão Ngụy gia cũng có thể bị Tần Thiên đánh thương nặng, quá rung động Dư Kiều rồi.
Nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Tần Thiên, khi đó Tần Thiên bất quá là một tiểu nhân vật vừa bước vào giới tu luyện, mình cũng có thể lập tức hạ hắn, hiện tại Tần Thiên, trong hai ba tháng ngắn ngủn, cũng là đạt đến độ cao làm cho mình giật mình, khiếp sợ, nhìn lên, tốc độ tu luyện này, quá nghịch thiên.
Tần Thiên nhìn vẻ mặt giật mình thêm tò mò của Dư Kiều, hắc hắc cười một tiếng nói:
- Hai ngày nữa anh sẽ để cho thực lực của em bạo tăng một chút.
- Bạo tăng? Làm sao bạo tăng à?
Dư kiều nhìn Tần Thiên tò mò hỏi.
- Đến lúc đó em sẽ biết.
Tần Thiên cũng không có nói cho nàng biết mình muốn cùng nàng song tu, tránh cho cô nàng này dây dưa mình muốn song tu vậy cũng không tốt, hôm nay thực lực mới vừa đột phá, phải đi về củng cố một chút, thuận tiện nghiên cứu Bá Vương Đạo diễn xuất hàng vạn hàng nghìn đạo pháp thuật công kích này, Tần Thiên hiện tại phát hiện đạo pháp thuật này thật là dùng quá tốt.
- Đi, làm em mất hứng, sau này không để cho anh.
Dư Kiều nhìn Tần Thiên bất mãn bỉu môi nói, một tay lấy tay Tần Thiên để trên ngực mình lấy ra, một bộ dáng có vẻ tức giận.
Tần Thiên nhìn nàng lắc đầu, không nói gì.
Rất nhanh, xe liền dừng ở cửa khu biệt thự, cửa xe mở ra, Tần Thiên đi xuống.
- Lão công, tối nay anh thật không ở cùng em sao!
Dư Kiều nhìn Tần Thiên vẻ mặt u oán nói, kéo kéo y phục chỗ bộ ngực, lộ ra từng mảng da thịt tuyết trắng, làm cho Tần Thiên kích động một trận.
- Không được, khuya nay anh còn muốn tu luyện, như vậy nhé, một mình em cẩn thận một chút, anh trở về.
Tần Thiên nói xong liền nhanh chóng rồi rời đi, tránh cho không nhịn được hấp dẫn kia thì phiền toái.
- Hừ!
Dư Kiều bất mãn hừ một tiếng, nhưng ngay sau đó lái xe rời đi, Dư Kiều rời đi, một đạo thân ảnh hiện ta tại cửa khu biệt thự, nhìn đại môn khu biệt thự một chút, ngay sau đó đi vào bên trong.
Tần Thiên về đến nhà, đã là buổi tối mười một giờ rồi, chỉ còn lại có hộ vệ đang trông cửa, Kiều Hi cùng Tống Thiến tựa hồ cũng ngủ, mấy tên thấy người Tần Thiên đầy màu đỏ như máu, đầu đầy đất đá nên rất nghi ngờ, nhất là những thứ máu tươi kia, để cho bọn họ thật tò mò, bất quá cũng không dám hỏi, chỉ có thể lén nhỏ giọng thảo luận suy đoán một chút.
Tần Thiên trở lại trong phòng, tìm y phục, đi vào trong phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, vội nằm ở trên giường, thở ra một hơi thật dài.
- Được rồi, ẩn dấu đã lâu như vậy, ra đi!
Tần Thiên nhìn lên vách tường trước mặt không có một bóng người thản nhiên nói.
Nhất thời không gian vặn vẹo một trận, nhưng ngay sau đó một bóng người liền hiển lộ đi ra ngoài, chính là Lăng Vũ vừa mới cùng Tần Thiên tách ra không lâu.
- Làm sao, mỹ nữ, không nỡ xa tôi sao, cố ý chạy tới chỗ của tôi, làm ấm giường cho tôi, vậy cũng đừng có lãng phí thời gian, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, đến đây đi!
Tần Thiên nằm ở trên giường nhìn Lăng Vũ cười tà nói.