- Ai, thật là không có gì vui, đám các ngươi còn là trưởng lão sao, không có can đảm như vậy, quả nhiên giống chó!
Tần Thiên lắc đầu rất tiếc hận mà nói.
- Hừ! Tần Thiên đối thủ của ngươi là ta, giết loại người bỏ đi như ngươi, ta một người đủ rồi, cần gì phải đông đảo trưởng lão!
Sở Hướng Thiên nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói, Tần Thiên lại dám lấy ra chiến kiếm rách nát tới nhục nhã hắn, tất muốn đem Tần Thiên cắt thành từng mảnh mới có thể hả cơn giận.
- Ngươi, lão già nầy, hay là trở về đi thôi, đều sắp xuống mồ, còn ra tới ồn ào, tới, cho ngươi hai khối tiền, đáp xe buýt đi về nhà đi.
Tần Thiên nói xong trực tiếp móc ra hai khối tiền từ trong túi ném tới bên chân Sở Hướng Thiên.
Sở Hướng Thiên tức phát run, quá mất mặt, quá nhục nhã rồi, không thể nhẫn.
Hai nàng nhìn Tần Thiên, trong nháy mắt, cảm thấy Tần Thiên thật là xấu, bất quá các nàng thích.
Ở trong mắt Tần Thiên, nếu là địch nhân, vậy thì phải hung hăng nhục nhã cùng đả kích mới thoải mái, nếu không làm sao coi là địch nhân.
- Khốn kiếp, ngươi lập tức quỳ xuống liếm giầy dập đầu cho ta, cầu xin tha thứ, nếu không, ta cắt ngươi thành từng mảnh!
Sở Hướng Thiên chỉ vào Tần Thiên, xanh cả mặt, dị thường tức giận.
- Khụ khụ... lão nhân gia, ngươi quên uống thuốc sao, hay là đầu óc có vấn đề, lời như thế cũng nói được, ngươi cho là có thể có sao, thật là ngây thơ. Ít nói nhảm, muốn đánh thì đánh, không đánh thì bắt xe đi về nhà, ở chỗ này ta nhìn không ưa!
Tần Thiên nhìn sở hướng thiên ra vẻ không nhịn được, hung hăng chà đạp kiêu ngạo của Sở Hướng Thiên.
- Tốt! Đã như vậy, ta để cho ngươi biết đắc tội Sở Hướng Thiên ta sẽ có hậu quả gì!
Sở Hướng Thiên cắn răng, nhìn Tần Thiên, chiến lực cả người toàn bộ bộc phát ra, cảnh giới năm sao đỉnh phong, đằng đằng sát khí.
- Hưu!
Sở Hướng Thiên cầm đao hung hăng hướng Tần Thiên công kích đến, tốc độ nhanh đến cực hạn, chiến đao bộc phát ra uy lực không gì sánh nổi, một đao hướng đầu Tần Thiên trực tiếp bổ xuống.
- Đi chết đi!
Sở Hướng Thiên phẫn nộ nói.
- Hừ! Đồ bỏ đi!
Tần Thiên rất khinh thường nói, chiến kiếm trong tay vung lên, trong nháy mắt bộc phát ra sát khí kinh thiên động địa, cả người Tần Thiên cũng bị tuyết vụ bao phủ, hai mắt đỏ bừng, mới vừa nói trong nháy mắt, chiến lực Tần Thiên đã khôi phục tới đỉnh phong
- Im miệng cho ta!
Tần Thiên cầm chiến kiếm đồng xanh trong tay, bộc phát ra từng tia máu hung hăng đối chọi với chiến đao của Sở Hướng Thiên.
- Không biết sống chết, đi chết đi!
Sở Hướng Thiên thấy Tần Thiên cầm lấy chiến kiếm rách nát không né tránh mà hướng mình đánh tới, nhất thời cười lạnh, một thanh phá kiếm cũng muốn nghênh chiến Thanh Long Đao của mình, quả thực là nực cười.
- Tiểu tử này chết chắc, lại trực tiếp nghênh đón Thanh Long Đao, tuyệt đối chết rồi.
- Đúng vậy, uy lực của Thanh Long Đao ngay cả ta cũng không dám chính diện nghênh đón, hắn lại dám, không thể không chết.
- Tất nhiên sẽ chết!
Một đám trưởng lão nghị luận rối rít, đồng thời âm thầm chuẩn bị, một khi Tần Thiên chết lập tức cướp lấy chiến kỳ, nếu là Sở Hướng Thiên chết, vậy thì thuận tay cướp luôn chiến đao, giết Sở Hướng Thiên cùng trưởng lão Sở gia, dù sao ở trong này cũng không còn người biết.
- Hưu!
- Thình thịch!
Trong lúc đông đảo trưởng lão nghị luận, đao kiếm trong tay hai người đụng vào nhau, kiếm khí màu đỏ như máu cùng tia sáng của Thanh Long Đao trong nháy mắt làm lóa ánh mắt mọi người, mọi người chỉ nghe được tiếng rầm rầm nổ vang, sau một khắc, tia sáng biến mất.
Cả người Sở Hướng Thiên cũng bị oanh té trên mặt đất, y phục cả người rách tung toé, khắp nơi là vết thương, chiến đao trong tay bị cắt thành hai khúc, một đoạn nơi tay, một đoạn khác ở trong chiến trường.
Mà Tần Thiên, cùng ngã bay ra ngoài, khóe miệng còn có máu tươi nhè nhẹ, y phục cũng tương đối hoàn hảo, không bị thương tích gì, hiển nhiên, một chiêu này, Tần Thiên chiếm thượng phong.
- Làm sao có thể, chiến đao của ta, chiến đao của ta làm sao gãy, làm sao bại bởi một thanh kiếm rách nát, ta không phục, ta không phục!
Sở Hướng Thiên quay đầu lại, thấy chiến đao trong mình lại bị cắt thành hai khúc, khuôn mặt không tin, trong miệng lớn tiếng la hét, hắn cậy vào lớn nhất lại bị thanh kiếm rách nát của Tần Thiên chém đứt, điều này làm cho hắn không thể nào chịu được.
Những trưởng lão kia nhìn cũng u mê, chẳng lẽ thanh kiếm rách nát trong tay Tần Thiên thật sự là thánh khí, hay là chiến đao trong tay Sở Hướng Thiên là hàng giả, lại bị một thanh kiếm rách nát chém đứt thượng phẩm Chiến Khí, đây cũng quá nghịch thiên.
Ngay cả hai nàng cũng không thể tin được, thượng phẩm Chiến Khí bị Tần Thiên chém đứt rồi, thật bất khả tư nghị.
- Lão già, ta đã nói với ngươi, đây là thánh khí, ngươi không tin, còn liều mạng chém về phía ta, bây giờ bị chặt đứt thì khóc nhè, thật là không biết xấu hổ, được rồi, đừng khóc, hôm nào ta mua một cái sọt đao giết heo cho ngươi, coi như là đền bù!
Tần Thiên nhìn Sở Hướng Thiên trên mặt đất thản nhiên nói, vẻ mặt thản nhiên.
Mọi người vây xem nhìn Tần Thiên lớn lối cũng tức phát run, hận không thể giết chết Tần Thiên, nhất là đám trưởng lão, ngươi vô sỉ, ngươi thắng thì đã thắng, lại còn phải ra lời nhục nhã, có loại người vô sỉ như ngươi sao.
- Tần Thiên! Ta muốn ngươi chết!
Sở Hướng Thiên mạnh mẽ thu hồi chiến đao, cả người trực tiếp Bạo Tẩu, nổi điên hướng Tần Thiên giết tới.
Tần Thiên vừa nhìn, liền đem chiến kiếm thu vào, nhìn Sở Hướng Thiên xông lại, rất là bình tĩnh, không có chút tránh né nào.