Tại bệnh viện.
- Con trai, tại sao có thể như vậy, là ai đánh con thành như vậy, nói cho mẹ, mẹ giúp con báo thù, buồn cười, ngay cả con trai của Trương Diễm cũng dám động, thật là chán sống!
Trong phòng bệnh, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi. Nhìn Trương Cuồng nằm trên giường đau lòng nói, trong lòng rất tức giận, bà chính là mẹ của Trương Cuồng, Trương Diễm.
- Mẹ, là một tiểu tử tên Tần Thiên, tên tiểu tử kia lớn lối tới cực điểm, đánh ngã hộ vệ của con, còn để cho con học tiếng chó sủa, dùng dao găm đâm vào chân của con, con nhất định phải giết chết hắn!
Trương Cuồng nhìn Trương Diễm khóc nói.
- Tốt tốt tốt, giết chết hắn, mẹ sẽ cho người giết hắn, hiện tại mẹ sẽ gọi điện thoại cho Vương đường chủ, để hắn báo thù cho con!
Trương Diễm vừa nói lập tức lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại, nhưng là lại bị Trương Cuồng ngăn dừng lại.
- Mẹ, con muốn đích thân báo thù, từ từ hành hạ hắn, mới có thể tiết mối hận trong lòng của con! Trương Cuồng nói.
- Tốt, con muốn thế nào, cứ việc nói, ở Quang Châu không có chuyện gì là mẹ làm không được, giết một người, rất đơn giản!
Trương Diễm miệng đầy đáp ứng nói.
- Ngày mai lớp con sẽ đi ra ngoài vẽ vật thực, tiểu tử kia nhất định sẽ đi, con muốn chúng ta ở trong làng du lịch hung hăng nhục nhã hắn, giết chết hắn, mẹ giúp con an bài một chút!
Trương Cuồng nhìn Trương Diễm nói.
- Tốt, không thành vấn đề, mẹ trước hết để cho người tra tư liệu tiểu tử này một chút, cho con nhục nhã hành hạ hắn!
Trên mặt Trương Diễm lộ ra thần sắc cực kỳ âm tàn, nói xong lập tức gọi điện thoại ra ngoài phân phó thủ hạ làm việc.
- Tốt lắm, mẹ đã cho người đi điều tra, rất nhanh sẽ có kết quả, con trai, không cần lo lắng mẹ sẽ báo thù cho con.
Trương Diễm nhìn Trương Cuồng đau lòng nói, tay đem đầu Trương Cuồng ôm vào trong lòng, áp trên bộ ngực thô to của mình.
Trương Cuồng nhất thời hô hấp dồn dập một trận, nhìn Trương Diễm nói:
- Mẹ, ngực của mẹ. Rất mềm, con muốn.
Nói xong, Trương Cuồng liền dùng tay hướng ngực Trương Diễm bắt tới, bóp mạnh, Trương Diễm không một chút cự tuyệt, ngược lại một bộ dạng thương yêu, tay cầm quần áo vén lên, giải khai nịt vú, lộ ra cặp vú tuyết trắng bên trong.
- Tới, con trai, muốn sao cũng được, chỉ cần con vui vẻ!
Trương Diễm nói.
Sau đó trong phòng bệnh loạn lên. Rất nhiều sự kiện xảy ra, trên thực tế, Trương Diễm cùng Trương Cuồng sớm đã như vậy rồi, Trương Cuồng có xu hướng yêu mẹ mình, Trương Diễm lại rất thương yêu Trương Cuồng, tùy ý để hắn làm loạn, chỉ cần con trai vui vẻ là tốt rồi, huống chi, như vậy nàng cũng vui vẻ... ...
- Tần Thiên, anh nhìn em vẽ như thế nào, có phải rất có tư chất nghệ thuật gia hay không. Bên trong phòng học, Linh Nguyệt cầm lấy họa bút nhìn Tần Thiên làm ra một bộ dáng hưng phấn, cô nàng này cầm lấy họa bút giống như ăn thuốc kích thích, không ngừng vẽ, làm cho toàn thân dính đầy thuốc màu, trên mặt cũng dính rất nhiều, thật giống như mèo hoa.
Tần Thiên nghe được Linh Nguyệt vẽ, nghiêng đầu đi nhìn một chút, trong nháy mắt ngây người, cơ hồ hộc máu, trong lòng thầm nghĩ.
- Như thế nào, em vẽ Thái Y Lâm có phải rất giống hay không!
Linh Nguyệt đắc ý nói.
- Cái gì! Đây là Thái Y Lâm, em thật đúng là khéo tay, nhưng anh thấy thế nào giống như Phượng tỷ!
Tần Thiên chỉ vào bức tranh, nhất thời tam nữ bên cạnh cũng che miệng nở nụ cười.
- Tần Thiên! Anh chết đi! Linh Nguyệt nhất thời giận dữ, lập tức giơ tay lên hướng Tần Thiên đánh xuống...