Hôm sau.
Sáng sớm, Tần Thiên cùng bốn cô gái đi tới trường học, chuẩn bị lên đường đi hạp núi.
Hạp núi cách thành phố Quang Châu cũng không xa, hơn ba trăm cây số, ngồi xe bốn năm giờ là tới, là khu du lịch có tiếng của tỉnh Giang, Tần Thiên còn chưa có đi qua, bất quá ở trong không gian thần bí tiếp xúc với danh sơn đại xuyên quá nhiều nên không có gì hứng thú, danh sơn đại xuyên nơi đó so ra còn tráng lệ hơn hạp núi này nhiều.
Bốn cô gái rất vui vẻ, con gái đối với đi chơi du ngoạn trời sinh có hứng thú, xế chiều hôm qua Triệu Nhã Chi đã vào trong siêu thị quét một đống lớn đồ ăn vặt giấu ở trong túi trữ vật, để dành ăn trên đường.
Đến phòng học, cả lớp học cũng chuẩn bị xong, mọi người mang theo rất nhiều hành lý, thấy năm người Tần Thiên hai tay trống trơn, rất là kỳ quái.
- Tần Thiên, cậu làm sao không mang theo hành lý, lần này phải đi một tuần lễ!
Phạm Kiến đi tới nhìn Tần Thiên hỏi.
- Tôi ở bên kia có thân thích, đồ đạc đã gửi đi ngày hôm qua, đến lúc đó đi lấy là được rồi, không cần lo lắng!
Tần Thiên nhìn Phạm Kiến giải thích.
- Thì ra là như vậy, tôi đi gọi điện thoại cho Tiểu Mỹ trước!
Phạm Kiến nói xong liền rời đi.
Chỉ chốc lát, ba thầy giáo dẫn đội đã tới rồi, hai người là thầy giáo trẻ tuổi, một nam một nữ, nam bốn mươi mấy tuổi, dạy Tần Thiên vẽ tranh, tên là Trương Văn Thuận; nữ chừng ba mươi tuổi, tên là Hiểu Tinh, vóc dáng thấp bé, trên mặt có chút ít tàn nhang, là vợ của Trương Văn Thuận, dạy kí hoạ, một người cuối cùng là thầy giáo già gần sáu mươi tuổi, dạy phác hoạ, tên là Nghiêm Hàm, mặc dù hơn sáu mươi tuổi, nhưng bởi vì thường xuyên rèn luyện, cho nên thoạt nhìn thân thể rất cường tráng, thần thái sáng láng, rất có tinh thần.
- Tốt lắm, các bạn học, tất cả mọi người chuẩn bị xong chưa, hiện tại thầy tới phân tổ một chút, mọi người dừng lại trước, yên lặng một chút!
Thầy giáo già nhìn mọi người nói, mọi người lập tức ngồi xuống, chờ đợi lão sư tuyên bố.
- Lớp chúng ta có ba mươi hai người, chúng ta chia làm bốn tổ, mỗi tổ tám người, ba thầy cô mỗi người mang một tổ, còn dư lại một tổ do Tần Thiên dẫn đội, bây giờ thầy đọc danh sách!
- Tổ 1, cô Hiểu Tinh dẫn đội, Triệu tễ, Lưu Văn. . !"
- Đội thứ hai, do tôi dẫn đội...
Rất nhanh, danh sách đã công bố, Tần Thiên bên này mang theo bốn cô gái còn có Phạm Kiến cùng với hai nữ sinh, đây là do Tần Thiên tối hôm qua quyết định, buổi tối hôm qua Tần Thiên nói cùng Trương Văn Thuận một chút, Trương Văn Thuận liền đáp ứng, bởi vì hắn biết lai lịch Tần Thiên thần bí, lãnh đạo cũng đối với Tần Thiên rất tôn kính, điều này cũng quy công cho Tiêu Du.
Sau đó Trương Văn Thuận hướng về phía mọi người nói tóm tắt hành trình lên đường cùng kỷ luật còn có hành động kỷ luật, phát cho mỗi người một tờ công việc cần chú ý, sau đó dẫn mọi người ra ngoài.
Trương Cuồng chuẩn bị một chiếc xe bốn mươi chỗ chờ ở cửa rồi, mọi người đem hành lý cất kỹ, rồi lục tục lên xe, sau đó tài xế nổ máy xe lên đường.
Vừa ra cửa trường, Tần Thiên đã thấy một chiếc xe Lincoln đợi ở cửa trường học, Trương Cuồng ngồi ở bên trong, bốn năm hộ vệ che chở, nhìn qua thật giống như người không có chuyện gì.
Ngày hôm qua bị mình đâm xuyên hai cái bắp đùi, theo tốc độ khôi phục của người bình thường mà nói không một hai tháng thì Trương Cuồng không thể nào xuống giường, Tần Thiên cũng nhìn thấu Trương Cuồng còn chưa khỏe, bất quá lại chạy đến, rất là kỳ quái.
- Lái xe đi!
Trương Cuồng nhìn tài xế nói, tài xế lập tức khởi động xe, dẫn đầu, mang theo xe buýt phía sau đi xuống núi, Trương Cuồng ngồi phía sau cùng mấy hộ vệ còn có hai y sĩ chung một chỗ.