Tần Thiên hướng về phía Phạm Kiến nơi xa hô, Phạm Kiến vội vàng cúp điện thoại, đi tới Tần Thiên bên này.
- Các người như vậy đi ra ngoài muốn làm cho người ta đố kỵ chết sao!
Phạm Kiến nhìn Tần Thiên trái phải có bốn mỹ nữ trang điểm xinh đẹp nói, không ít người cũng đã nhìn sang rồi, bốn đại mỹ nữ dẫn tới người bán hàng cũng không khỏi ghé mắt.
- Không có chuyện gì, làm cho các họ đố kỵ đi, dù sao tôi cũng thành thói quen!
Tần Thiên đắc chí mà nói.
- Nhìn bộ dạng hắn đắc chí kìa, chúng ta không cần để ý hắn, nhìn hắn còn đắc chí thế nào!
Linh Nguyệt nhìn chúng nữ nói, uy hiếp Tần Thiên.
- Khụ khụ... Anh nào có, chỉ bất quá không nhịn được lộ ra chân tình mà thôi, chân tình lộ ra!
Tần Thiên giả vờ nói, bộ dạng rất nghiêm túc, thoạt nhìn cực kỳ phô trương, gặp phải mọi người khinh bỉ một trận.
Sau đó sáu người sải bước đi tới phòng ăn.
Quả nhiên bị nhiều ánh mắt chú ý, đi vào trong phòng ăn, rất nhiều người liền nhìn qua, nhất là những nam nhân kia, trong mắt đầy thần sắc hâm mộ ghen tỵ với oán hận.
- Cả đám đều muốn ăn mình!
Trong lòng Tần Thiên thầm nghĩ, vẫn nghênh ngang mang theo chúng nữ tìm vị trí ngồi xuống.
Buổi chiều trong khách sạn sẽ dùng trà chiều cũng là tiệc đứng, mọi người tìm vị trí, đi trước kiếm đồ ăn.
- Các em muốn ăn chút gì không, anh giúp các em lấy!
Tần Thiên nhìn chúng nữ hỏi, không muốn để cho chúng nữ đi, những nam nhân này nhìn họ với ánh mắt thật giống như lang sói, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, mặc dù Tần Thiên không sợ, nhưng cũng không muốn phiền toái, chỉ muốn ăn một chút gì đó thật tốt, sau đó đi chơi.
- Chúng ta cùng đi chứ!
Yến Thủy Dao nói, không hiểu dụng tâm của Tần Thiên.
- Tốt, em xem có cái gì ăn ngon!
Hàn Thi Vũ đứng lên nói.
- Đi thôi, anh rể!
Triệu Chỉ Vân rốt cuộc tìm được cơ hội, lập tức ôm thật chặc Tần Thiên, cặp ngực trắng nõn dán cánh tay Tần Thiên, lập tức để cho Tần Thiên nghĩ tới một màn mới vừa rình coi, bụng không khỏi nóng rang một trận.
- Đi thôi, Phạm Kiến!
Tần Thiên bất đắc dĩ quay đầu nhìn Phạm Kiến nói, kết quả lại phát hiện Phạm Kiến đã mất, quay đầu nhìn lại, mẹ nó, con hàng kia đã cầm lấy cái mâm ở nơi đó lấy thức ăn rồi, còn đang đút vào trong miệng, bộ dạng ăn như hổ đói, vừa ăn vừa đi lấy thêm, hiển nhiên là bộ dáng tội phạm đang bị cải tạo, người chung quanh nhìn cũng không khỏi khinh bỉ một trận.
- Khụ khụ, chúng ta làm bộ không nhận ra Phạm Kiến, có biết không!
Tần Thiên nhìn bộ dạng Phạm Kiến dặn dò chúng nữ nói, sau đó đi tới phía trước.
Yến Thủy Dao cùng Linh Nguyệt đã gần đến nơi rồi, cầm lấy cái mâm chọn thức ăn, Tần Thiên cũng bước đi qua, cầm lấy mâm thức ăn mà lựa chọn.
- Cái bánh ngọt này thoạt nhìn không tệ, ta cắt một miếng được chứ!
Tần Thiên lầu bầu nói, đặt dao xuống, trực tiếp cắt hai phần ba bánh ngọt bỏ vào chính mình cái mâm của mình, cơ hồ chứa không nổi, mấy người bên cạnh nhìn cũng u mê, sau đó rất là căm tức, nhất là một người nam mang theo một cô gái đi chung, mỹ nữ bên cạnh muốn ăn bánh ngọt, không nghĩ tới Tần Thiên lại thoáng cái cắt đứt hai phần ba, chỉ còn lại có một mảnh nhỏ ở nơi đó, đợi người phía trước lấy xong, mình còn gì để lấy.
- Sách sách, lưu lại một chút như vậy không có ý nghĩa, quá khó nhìn, tính, mình đem toàn bộ đi thôi!
Tần Thiên rất vô sỉ mang mảnh nhỏ còn lại cầm lên, bỏ luôn vào mâm của mình.
Người chung quanh lập tức giận dữ.
- Em muốn ăn bánh ngọt!
Cô gái đẹp kia hướng về phía người nam làm nũng mà nói.
- Em chờ, anh đi lấy cho em!
Người nam tự tin nói, sau đó nổi giận đùng đùng đi tới Tần Thiên.