- Sách sách, một cái bánh ngọt, miễn cưỡng có thể ăn một chút, đi một vòng, xem còn có cái gì ăn ngon không!
Tần Thiên nhìn mặt bánh ngọt trong tay rất vui vẻ nói, cầm lấy bánh ngọt chuẩn bị rời đi.
- Tiểu tử, đứng lại!
Đột nhiên, phía sau truyền đến một âm thanh tức giận của một người đàn ông.
- Chuyện gì!
Tần Thiên cầm lấy bánh ngọt theo quán tính quay đầu hỏi, không để ý bánh ngọt trong tay không có cầm chắc, trực tiếp bay ra ngoài, chính xác vô cùng đập vào nửa bên mặt người đàn ông kia, ba một tiếng, rất nhiều người cũng nhìn đi qua.
- A, bánh ngọt của tôi, tôi còn chưa ăn, đã rớt mất rồi, đau lòng chết được!
Tần Thiên nhìn bánh ngọt dính trên y phục người kia đau lòng mà nói.
Giờ phút này người đàn ông kia tức giận muốn chết, không nghĩ tới cả bánh ngọt cũng bị đập vào trên mặt của hắn rồi, lập tức gạt bánh ngọt qua một bên, nhìn Tần Thiên cả giận nói:
- Tiểu tử, mày lại dám dùng bánh ngọt đập tao, mày biết tao là người nào không, dám đập tao, không muốn sống nữa sao!
Người đàn ông thét lên, nhất thời mọi người trong phòng ăn cơ hồ cũng nhìn sang, rối rít vây xem, xem chuyện làm sao phát triển.
- Đây không phải là Lý Vân công tử con trai của Lý thị trưởng sao, tiểu tử này lại đắc tội công tử của Lý thị trưởng, muốn chết!
- Đúng vậy, công tử của Lý thị trưởng cũng dám đắc tội, không muốn sống nữa.
- Không nghĩ tới công tử của Lý thị trưởng lại vụng trộm mang theo nữ nhân tới nơi này, không biết bị vợ hắn biết rồi sẽ như thế nào.
- Cậu có điều không biết rồi, công tử của Lý thị trưởng cùng vợ hắn lấy nhau chỉ vì chính trị, không có tình cảm gì, hai người có cuộc sống riêng của mình cũng sẽ không để ý tới đối phương.
Nhiều người biết bắt đầu nhao nhao nghị luận, Tần Thiên không nghĩ tới mình lại chọc một công tử thị trưởng, bất quá Tần Thiên không sợ hãi chút nào, một công tử thị trưởng mà thôi, có cái gì mà không được, người của thất đại gia tộc hắn cũng chém giết không ít, còn sợ một công tử thị trưởng sao.
- Thật xin lỗi, tôi không biết cậu là ai, bất quá tôi biết không phải là tôi cố ý hất bánh kem vào người cậu, mà là cậu bắt bả vai tôi mới đưa đến như vậy, việc này không trách được tôi, dĩ nhiên, tôi cũng có thể nói xin lỗi!
Tần Thiên nhìn Lý Vân cười híp mắt nói.
Lý Vân đang đầy ngập lửa giận nghe Tần Thiên nói... tức đến phổi đều sắp nổ.
- Tiểu tử, mày quá kiêu ngạo rồi!
Lý Vân nhìn Tần Thiên cả giận nói, giương một tay lên, hướng mặt Tần Thiên hung hăng tát tới, kết quả bị Tần Thiên bắt được.
- Không nên làm loạn, đánh người là phạm pháp đấy!
Tần Thiên nhìn Lý Vân, vẫn là vẻ mặt đầy nụ cười.
- Hừ! Người khác đánh người là phạm pháp, nhưng tao không phạm pháp, cho dù đánh chết mày, tao cũng không có chuyện gì!
Lý Vân nhìn Tần Thiên cả giận nói, rất là lớn lối, mạnh mẽ quằn quại, muốn giãy giụa đi ra ngoài, nhưng bị Tần Thiên giữ chặt, không cách nào nhúc nhích.
- Hừ! Đánh chết tao cũng không có chuyện gì, kiêu ngạo như vậy, bản thân tao muốn nhìn, mày làm sao đánh chết tao!
Tần Thiên nhìn Lý Vân lạnh lùng nói.
- Hừ! Dám khiêu khích tao, mày chán sống, buông!
Lý Vân hướng về phía Tần Thiên cả giận nói, dùng sức tránh thoát, Tần Thiên nhìn Lý Vân, lạnh lùng cười một tiếng, buông lỏng tay, Lý Vân nhất thời theo quán tính như diều bị đứt dây, trực tiếp ngã bay ra ngoài, nặng nề đập vào bàn cơm trong tiệc, trong nháy mắt cái bàn cũng bị đập sụp, toàn thân dính đầy đồ uống, cực kỳ chật vật khó coi.
- Tiểu tử, tao muốn mày chết!