Lý Vân nhất thời liên tiếp lui về phía sau, nhìn Tần Thiên nói:
- Đừng tới đây, nói cho mày biết, lập tức giao thiết côn trong tay ra đây, nếu không tao gọi cảnh sát phía ngoài đi vào đập chết mày.
- Đúng vậy, lập tức quỳ xuống hai tay dâng thiết côn cho Lý công tử, nếu không đập chết cậu!
Người đàn bà kia cũng nói, khí diễm lớn lối vô cùng, dù sao Lý Vân là con trai của thị trưởng, mọi người trong đồn công an nghe Lý Vân... , cho nên cho dù trong tay Tần Thiên có thiết côn, nàng cũng không sợ.
- Thật sao, tao đây muốn xem một chút cảnh sát đến đánh chết táo thế nào!
Tần Thiên nhìn hai người Lý Vân cười nói, thân hình vừa động, giơ tay lên, thiết côn trong tay nặng nề đập vào phía trên xương bánh chè của Lý Vân.
- Tạp sát!
- A!
Một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế nhất thời từ trong miệng Lý Vân vang lên, cả người Lý Vân trong nháy mắt ngã trên mặt đất, ôm bắp đùi hét thảm lên, máu tươi rầm rầm từ trên đùi Lý Vân chảy ra, đỏ lòm chói mắt.
- A! Cứu mạng, có ai không!
Người đàn bà kia nhìn bộ dạng Lý Vân, lập tức hoảng sợ hét lên.
Giờ phút này cảnh sát phía ngoài nghe được tiếng thét chói tai bên trong, lập tức chính mở cửa vọt đi vào, nhìn Lý Vân trên mặt đất, cả người cũng u mê, lập tức rút súng ta nhắm Tần Thiên không chút lựa chọn.
- Thình thịch!
- A!
Cảnh sát còn chưa kịp bóp cò, trong nháy mắt thiết côn đã hung hăng đập vào tay của hắn, trực tiếp làm tay của hắn đứt gãy, cả cổ tay cũng trực tiếp bị nện rớt.
Súng lục rơi trên mặt đất, cảnh sát che tay không ngừng chảy máu lớn tiếng kêu thảm.
- A... Cứu mạng, cứu mạng, giết người!
Người đàn bà kia hoảng sợ kêu to, chạy ra phía ngoài, Tần Thiên nhìn nàng chạy mất cũng không để ý tới, mà là cầm lấy thiết côn đi tới Lý Vân.
- Mày muốn làm gì, mày tránh ra, không được qua đây, ba tao là thị trưởng, mày dám động tao, mày sẽ phải hối hận!
Lý Vân nhìn Tần Thiên đi tới hoảng sợ hô, không nghĩ tới Tần Thiên lại hạ thủ dám đối với mình, còn ác như vậy.
- Cấu không nên làm loạn, nếu cậu dám làm cái gì đối với Lý công tử, cậu tuyệt đối không có thể còn sống đi ra đồn công an!
Cảnh sát kia cũng nói, nếu Lý Vân bị chết ở trước mặt của mình, cha Lý Vân tuyệt đối sẽ giận lây sang, đến lúc đó mình nhất định phải chết rồi, cho nên vô luận như thế nào cũng bảo vệ Lý Vân.
- Yên tâm, tao sẽ không giết mày, đi, gọi điện thoại cho cha mày, gọi lão tới đây gặp táo!
Tần Thiên nhìn Lý Vân nói, dời cái ghế ở trước mặt Lý Vân trước ngồi xuống, giơ lên thiết côn rỉ máu trong tay, thoạt nhìn cực kỳ hung tàn.
- Hừ! Bây giờ còn muốn gặp cha của tao, hay là mày lập tức thả tao, nếu không mày sẽ phải hối hận!
Lý Vân nhìn Tần Thiên, cảm thấy Tần Thiên không làm gì hắn, cho là Tần Thiên sợ, không khỏi khoa trương.
- Hưu!
- Tạp sát!
- A!
Tần Thiên vung tay lên, trực tiếp cắt đứt một chân khác của Lý Vân, đau đến Lý Vân kêu thảm thiết liên tục, cảnh sát kia thấy Tần Thiên hạ thủ ác như vậy, tâm cũng không khỏi thắt chặt một chút, hai chân như nhũn ra.
- Lý thiếu gia, thử nghĩ xem tình cảnh bây giờ của mày, nên mau chóng làm theo lời nói của tao đi!
Tần Thiên nhìn Lý Vân nói.
- Ba ba ba!
Lúc này, phía ngoài truyền đến tiếng bước chân xốc xếch, rất nhiều cảnh sát từ trong sở công an đi qua bên này, túc túc hơn hai mươi người, toàn bộ mang theo vũ khí, nghe được người đàn bà kia nói chuyện ở đây, cả đám đều u mê, rối rít mà đến, nếu Lý Vân xảy ra chuyện, tất cả bọn họ đều chết chắc.