- Không được nhúc nhích, lập tức bỏ vũ khí xuống, buông Lý Vân công tử ra, nếu không chúng ta có quyền lấy tội danh mưu sát chống lại lệnh bắt mà đánh gục cậu, nhanh lên một chút!
Trương đội trưởng dẫn đầu cầm lấy súng chĩa về phía Tần Thiên quát lên, nhìn máu tươi Lý Vân chảy ròng trên mặt đất, tâm của Trương đội trưởng cũng nguội, lại xảy ra loại chuyện này, hai chân Lý Vân cũng bị cắt đứt rồi, Lý thị trưởng chắc chắn sẽ không dễ tha cho mình, nhất định phải dạy dỗ Tần Thiên mới được.
Tần Thiên nhìn lên rất nhiều khẩu súng trước mặt, không một chút sợ hãi, biểu hiện cực kỳ bình tĩnh.
- Hừ! Trương đội trưởng, tôi bị bắt đi vào chỗ này bị hắn mưu sát làm sao không thấy anh ra mặt, nói lời này cũng vô dụng mà thôi... , gọi cha hắn tới đây đi, tôi có việc cùng cha hắn nói một chút!
Tần Thiên nhìn Trương đội trưởng nói.
Trương đội trưởng vừa nhìn Tần Thiên không có bất kỳ vẻ sợ hãi nào, vẫn lớn lối như thế, trong lòng nhất thời nổi giận:
- Cậu hiện tại không có tư cách đàm phán, lập tức bỏ vũ khí xuống, hai tay ôm đầu đứng ở góc tường, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!
- Thật sao! Vậy nổ súng thử một chút, xem tôi chết hay là các người chết!
Tần Thiên nhìn Trương đội trưởng cười lạnh nói, một cổ sát ý từ trong mắt Tần Thiên bắn ra ngoài, Trương đội trưởng cả kinh ra một thân mồ hôi lạnh, cảm giác thật giống như bị dã thú khủng bố theo dõi.
- Cậu... Cậu không làm theo lời tôi thì tôi sẽ nổ súng!
Trương đội trưởng mặc dù bị Tần Thiên hù, nhưng trong tay mình có súng, giết Tần Thiên cũng hợp pháp, cho nên vẫn không để ý tới lời nói của Tần Thiên.
- Nổ súng đi, tôi chờ anh!
Tần Thiên chỉ chỉ đầu của mình nhìn Trương đội trưởng nói. Trắng trợn khiêu khích.
Trương đội trưởng nhìn Tần Thiên, trong lòng tức giận không nhịn được, tốt, cậu đã muốn chết, tôi sẽ thành toàn cho, trong lòng Trương đội trưởng thầm nghĩ, sau đó quyết đoán bóp cò súng.
- Tạp sát!
- A!
Tiếng súng còn không có nghe, tay Trương đội trưởng đã bị thiết côn trong tay Tần Thiên hung hăng đánh một kích, cảnh tượng giống với cảnh sát mới vừa rồi kia, cả cánh tay bị đánh gãy, xương trắng lộ ra, máu tươi văng khắp nơi, kêu thảm thiết liên tục.
Chuyện này phát sinh quá nhanh, ai cũng không thấy rõ, Tần Thiên đã ngồi trở lại trên ghế, súng của Trương đội trưởng đã bị Tần Thiên cầm đi, đang đặt trên đầu Lý Vân, cái tay còn lại cầm lấy thiết côn đã đập Trương đội trưởng, máu tươi nhỏ xuống từng giọt một, phát ra tiếng vang tí tách.
Những cảnh sát kia sửng sốt vài giây đồng hồ mới phục hồi tinh thần lại, thấy tay Trương đội trưởng gãy lìa, bị hù đến da đầu cũng tê dại rồi, mấy cảnh sát vội vàng đi tới giúp Trương đội trưởng cầm máu, che chở Trương đội trưởng đi ra phía ngoài.
- Người nào cho các anh dẫn hắn đi, các người đi một bước thử, xem tôi có phế chân của các ngươi hay không!
Tần Thiên nhìn Trương đội trưởng muốn đi nên nhìn đám người quát lạnh nói, nhất thời mấy người lập tức liền đứng lại, thật giống như được thượng cấp ra lệnh, bởi vì thủ đoạn của Tần Thiên quá quỷ bí rồi, để cho bọn họ cầm súng cũng thấy sợ, không dám lấy thân thử hiểm.
- Trương đội trưởng, anh tới đây cho tôi, tôi muốn nhìn anh ở trước mặt tôi quỳ đến chảy máu cầu xin tha thứ!
Tần Thiên hướng về phía Trương đội trưởng nói, những cảnh sát kia nhìn Tần Thiên lớn lối như thế, hận không được nhất tề nổ súng bắn chết Tần Thiên, nhưng thủ đoạn kinh khủng mới vừa rồi của Tần Thiên làm bọn họ kinh hãi, ai cũng không dám nổ súng, tránh cho rơi vào kết quả của Trương đội trưởng.