Trương đội trưởng nghe Tần Thiên nói mà vẻ mặt khó chịu, lộ ra vẻ âm tàn, nhưng nhìn ánh mắt Tần Thiên kia đằng đằng sát khí lại để cho hắn không khỏi sợ hãi, cuối cùng chịu đựng đau nhức cùng sỉ nhục đi tới trước mặt Tần Thiên, rầm một tiếng quỳ xuống, vẻ mặt không cam lòng nhìn Tần Thiên.
- Có lẽ anh rất khó chịu với tôi, rất tốt, tôi sẽ cho anh càng không thoải mái, đến đây đi, hướng tôi cầu xin tha thứ, nếu không, tôi phế đi cái tay còn lại của anh!
Tần Thiên dương dương tự đắc quơ thiết côn rỉ máu trong tay, uy hiếp nói.
Trương đội trưởng nhìn Tần Thiên, mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng không có biện pháp, không dám phản kháng, chỉ đành phải biết điều một chút mở miệng nói.
- Van cầu cậu, bỏ qua cho tôi!
- Ba!
Giọng điệu Trương đội trưởng cứng rắn, Tần Thiên vừa nhấc chân, trực tiếp dậm ở trên đầu Trương đội trưởng, đem cả người hắn úp sấp ở trên mặt đất, gắt gao giẫm lên, Trương đội trưởng ra sức tránh phản kháng, nhưng không hiệu quả, cảm giác mình giống như bị một khối cự thạch đè lên, không thể nhúc nhích chút nào.
- Tôi đã nói với anh, không nên cầu xin tha thứ, tôi không thích, bởi vì tôi sẽ không cho anh cơ hội!
Tần Thiên nhìn Trương đội trưởng bị mình dẫm ở dưới chân cười lạnh nói.
- Cậu... Cậu lại dám nhục nhã tôi như thế, có bản lãnh thì giết đi!
Trương đội trưởng cũng chịu không được nữa, há mồm giận dữ hét.
Tần Thiên nhìn vẻ mặt không cam lòng của Trương đội trưởng, cười cười:
- Muốn chết, có thể, bất quá không phải là hiện tại, tôi còn không nhục nhã anh đủ làm sao có thể cho anh dễ dàng đi chết như vậy, anh nói có đúng không, các người nói đúng đúng không!
Tần Thiên hướng về phía cảnh sát đang cầm súng chỉ vào mình cười nói, đám cảnh sát kia có khoảng chừng hai mươi người, nhưng giờ phút này đều bị Tần Thiên chế trụ, đội trưởng cũng bị Tần Thiên dẫm rồi, mọi người cảm giác vô cùng thẹn, rồi lại không thể làm gì, biệt khuất tới cực điểm.
- Đám các người, cầm lấy tiền của dân đóng thuế, cũng không giúp người đóng thuế làm việc, ngược lại giúp những tên con nhà giàu này hành hung làm ác, liếm lỗ đít lãnh đạo, các người cảm thấy được mình còn là người sao, tôi nhìn vào các người giống như thấy một đám chó quẩy đuôi, các người nói có đúng hay không!
Tần Thiên nhìn lên cảnh sát trước mặt hỏi, trần truồng đánh mặt của bọn họ.
Mọi người khó chịu trong lòng, hận không được mang Tần Thiên đi bầm thây vạn đoạn, nhưng không dám nói gì, e sợ gặp bất trắc, chỉ có thể nhịn.
- Cậu... Rốt cuộc muốn thế nào!
Một người cảnh sát không nhịn được nhìn Tần Thiên hỏi, nếu không mang Lý Vân đi bệnh viện mà nói... , có thể sẽ mất máu quá nhiều mà chết.
- Tôi muốn thế nào, tôi không phải nói rất rõ rồi sao, tôi muốn thấy thị trưởng!
Tần Thiên nói.
- Chuyện gì xảy ra!
Tần Thiên vừa dứt lời, lúc này, tiếng một người đàn ông từ sau lưng đám cảnh sát truyền đến, sau đó một cảnh sát mập mạp đi đến.
Thấy cảnh tượng như vậy, nhất thời ngẩn ra.
- Sở trưởng!
Những cảnh sát này thấy người đàn ông mập mạp liền hô, đây là sở trưởng phân khu hạp cốc Vương Chiêu, một người hơn một trăm tám mươi cân, thoạt nhìn thật giống như một quả cầu thịt, thật không rõ người như vậy làm sao lên làm cảnh sát.
- Lý công tử, Trương Hoán!
Vương chiêu nhìn hai người trên mặt đất nhất thời kinh hãi, thấy máu tươi đầy đất mặt mũi trắng bệch, nhất là thấy Lý Vân kia, cơ hồ đứng không yên.
- Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì, người này là ai vậy, các người không mau bắn hắn, cứu Lý công tử, không muốn sống!
Vương Chiêu nhìn đám cảnh sát quát to.
- Vương... Vương sở trưởng, chúng ta không phải là đối thủ của hắn!
Một người cảnh sát thấy khó mà nói.