Vương Chiêu nghe Lý Trung tức giận, bị hù đến đứng không vững, lần này mình xem ra là chết chắc, Lý Vân ở nơi này xảy ra chuyện lớn như vậy, mình có nên tìm đường chạy trước hay không.
- Thị trưởng nói lập tức tới đây, xin hỏi ngài còn có phân phó gì!
Vương chiêu nhìn Tần Thiên khẩn trương hỏi.
- Ừ, rất tốt, đi, thả nữ nhân của tôi ra, mới vừa rồi cùng đi với tôi còn có bốn người nữ, cũng bị nhốt lại với nhau, mang tới đây!
Tần Thiên nhìn Vương Chiêu nói.
- Vâng, tôi lập tức đi!
Vương Chiêu vội vàng nói, nói xong vội vàng hướng phía ngoài chạy đi, không lâu sau, Vương Chiêu liền dẫn bốn nàng đi tới.
- Oa, anh rể, anh lại đánh người rồi, thật là nhiều máu, em cũng muốn đánh nhau một chút, em đánh hắn một chút có được hay không!
Triệu Chỉ Vân nhìn Lý Vân hấp hối trên mặt đất, cơ hồ gần chết.
- Em cũng muốn, không những muốn đánh hắn, còn phải cắt hắn thành từng mảnh từng mảnh!
Trong tay Linh Nguyệt nháy mắt xuất hiện một thanh chủy thủ sắc bén, sáng ngời lên, những cảnh sát bên cạnh kia nhìn không khỏi hít một ngụm khí lạnh, đây đều là nữ nhân sao, chẳng những không sợ máu tươi, còn muốn cắt người chơi, nghe sẽ làm cho người tê cả da đầu.
- Không được, các em không nên hồ nháo, anh giữ lại hắn còn có tác dụng, các em qua một bên đứng chút đi!
Tần Thiên nhìn hai nàng nói, hai nàng nghe được Tần Thiên nói... , nhất thời mặt lộ vẻ không vui, nhỏ giọng nói thầm rồi một câu, bĩu môi biết điều một chút đứng ở một bên.
Hai mươi phút sau, phía ngoài truyền đến xe cảnh sát, sau đó rất nhiều đặc công võ trang đầy đủ, cầm trong tay vũ khí đột kích vào, tất cả họng súng nhất tề nhắm ngay đám người Tần Thiên, ngay sau đó một người đàn ông trung niên bốn mươi mấy tuổi, mang theo một người nam gầy yếu đeo kính bước nhanh đến.
- Con trai tôi đâu rồi, ở nơi đâu, người nào động con trai tôi!
Người đàn ông trung niên ồn ào nói, hắn chính là Lý Trung, cha của Lý Vân, tai to mặt lớn, rất là khó nhìn.
- Lý thị trưởng, ngài mạnh khỏe chứ!
Tần Thiên nhìn Lý Trung nói.
Lý Trung nhìn thoáng qua liền nhìn về phía Lý Vân trên mặt đất, nhất thời sắc mặt cực kì khó coi, thật giống như ăn phải gián, sau đó lửa giận đầy mặt nhìn hướng Tần Thiên.
- Tiểu tử, mày là ai, lại dám động con trai tao, lập tức buông ra, nếu không tao bắn chết mày!
Lý Trung nhìn Tần Thiên phẫn nộ quát, trên ót cơ hồ cũng muốn toát ra hỏa.
Tần Thiên nhìn nhìn bộ dáng kia của Lý Trung, không một chút nóng nảy, cánh tay cầm súng khoa tay múa chân ở trên đầu Lý Vân một chút, nói:
- Lý thị trưởng, không nên kích động như thế, nếu không, tôi sẽ kích động hơn ông đó!
Tần Thiên rất là uy hiếp cầm lấy súng múa may trên đầu Lý Vân.
- Mày dám, giết con trai tao, cả nhà mày đều phải chết!
Lý Trung cả giận nói, lại có người dám uy hiếp thị trưởng như hắn, không muốn sống sao.
- Ông có thể thử một chút, xem tôi có dám hay không!
Tần Thiên cười nói, một bộ cả người lẫn vật vô hại.
- Thị trưởng, ngàn vạn không nên thử, hắn thật dám đấy!
Vương chiêu vội vàng khuyên nhủ, hắn biết Tần Thiên lợi hại.
Lý Trung nghe Vương Chiêu nói... , vừa xem Tần Thiên một chút, cuối cùng nhịn xuống, nhìn Tần Thiên nén giận nói:
- Tốt, tiểu tử, cậu nói, mày muốn làm gì, muốn tiền hay là muốn cái gì, tao cũng có thể cho mày!
- Cái này chờ lát nữa tôi sẽ cho ông biết, hiện tại, tôi cho ông xem một vật trước! Tần Thiên cười nói, sau đó đá đá Trương đội trưởng gần chết bên chân.
- Trương đội trưởng, cho cậu mười phút, lấy giấy chứng nhận tôi đưa cho cậu ở trong phòng an ninh cầm về đây, cho thị trưởng xem một chút, nhớ kỹ mười phút đồng hồ, nhiều một phút tôi sẽ giết cậu!
- Vâng, tôi lập tức đi!
Trương sở trưởng chẳng quan tâm đau, lập tức bò dậy từ trên mặt đất phóng đi phía ngoài.