Chỉ chốc lát mang tiếp năm bình Rafael 82 năm đưa đi lên.
- Ừ, biểu hiện rất tốt, tôi sẽ ở trước mặt thiếu gia các người nhắc tới cô!
Tần Thiên nhìn người phục vụ khích lệ nói.
- Cảm ơn!
Người phục vụ lập tức hưng phấn nói, trong lòng vui vẻ, không biết thiếu gia có thể tăng tiền lương của mình hoặc trực tiếp tăng chức vị của mình không.
Mọi người nhìn về phía Tần Thiên vô sỉ đã không thèm đánh giá rồi, trực tiếp mở bình rượu ra uống, kêu càu nhàu, hai thầy giáo giờ phút này thỏa mãn muốn chết, không nghĩ tới từ khi ra đời đến hiện tại lần đầu tiên uống Rafael mấy vạn đồng một bình lại có thể uống đến ói, quá sung sướng.
Đám người Tần Thiên uống cạn năm bình Rafael như uống nước, gọi người phục vụ đi lấy thêm, trước trước sau sau tổng cộng bốn năm lần, uống cạn hai mươi lăm bình rượu, rốt cục thì uống không nổi nữa.
- Tôi muốn ói rồi!
Phạm Kiến ôm bụng khó chịu mà nói.
- Tôi cũng có chút!
Tần Thiên nói.
Lúc này, cửa khách sạn, Trương Cuồng ngồi ở xe lăn bị đẩy đi vào, trang phục vô cùng đẹp trai, rất nhiều nữ sinh rối rít nhìn sang, để cho hắn rất là hài lòng.
- Các vị bạn học, mọi người hài lòng với sắp xếp của tôi không!
Trương Cuồng cầm lấy cái loa hướng về phía mọi người hỏi, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý, loại đãi ngộ này đối với mấy học sinh nhà nghèo mà nói, tuyệt đối sẽ hài lòng, hắn bất quá là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, xem bọn nghèo khổ này phản ứng gì.
- Rất hài lòng!
Rất nhiều người lập tức nói, giống với ý nghĩ vừa rồi của Trương Cuồng, không ít nữ sinh thậm chí hướng về phía Trương Cuồng vứt mị nhãn.
- Những thứ lẳng lơ này, nhìn buổi tối tôi làm sao hạnh hạ chết các cô!
Trong lòng Trương Cuồng thầm nghĩ.
- Các vị đồng học, các bạn hài lòng thì tốt rồi, khuya hôm nay, tôi còn an bài những tiết mục khác, đúng tám giờ tối hôm nay, vũ trường ở lầu ba khách sạn an bài một cuộc gặp mặt, hi vọng đến lúc đó mọi người đến đông đủ, cám ơn!
Trương Cuồng nhìn mọi người nói, nhất thời một trận tiếng vỗ tay vang lên.
- Được rồi, đẩy tôi trở về!
Trương Cuồng nhìn người bên cạnh nói, hộ vệ lập tức động thủ đẩy Trương Cuồng rời đi.
- Đợi một chút, thiếu gia!
Lúc này, quản lý đại sảnh bên cạnh đi tới.
- Tại sao, Ngô quản lý!
Trương Cuồng nhìn Ngô quản lý đi tới hỏi.
- Thiếu gia, mới vừa rồi có một bàn người nói là bạn học tốt cùng giáo viên của cậu, để cho người phục vụ lấy ra hai mươi bình Lafite82 năm, còn có một cái bàn rượu và thức ăn, nói là cậu cho phép, tôi muốn xác nhận một chút có phải hay không!
Ngô quản lý hỏi, hai mươi lăm bình Rafael dựa theo giá thị trường hiện tại hơn tám vạn đồng, đây là bàn ăn hơn hai trăm vạn, không phải là một số lượng nhỏ, cho nên Ngô quản lý nhất định phải tự mình hỏi mới được.
- Cái gì! Tôi nói lúc nào, là ai gọi đấy!
Trương Cuồng vừa nghe, nhất thời sắc mặt cũng thay đổi, lập tức liền hỏi.
- Chính là bọn họ!
Ngô quản lý chỉ vào Tần Thiên cách đó không xa nói.
Trương Cuồng ngồi ở trên ghế nhìn không tới, cho nên để cho hộ vệ đẩy tới, đi qua nhìn lại là Tần Thiên, nhất thời sắc mặt cực kì khó coi.
- Di! Đây không phải là bạn học Trương Cuồng sao, xe lăn thật xinh đẹp!
Tần Thiên quay đầu nhìn Trương Cuồng cười nói, Trương Cuồng tức đến phát run, nghiến răng nghiến lợi, cơ hồ muốn hộc máu, hận không được ăn tươi nuốt sống Tần Thiên.
Thằng chó, chân lão tử bị mày làm cho nửa tàn, còn để cho lão tử học làm chó, bây giờ còn ăn của lão tử hơn hai trăm vạn, lão tử không giết chết mày, cũng không phải là người.