- Hừ! Tần Thiên, chuyện lần trước tao sẽ từ từ tính sổ với mày!
Trương Cuồng nhìn Tần Thiên nói.
- Cậu còn nhớ rõ chuyện lần trước sao, tôi quên rồi, vậy cậu tính toán lúc nào tính sổ, làm sao tính sổ, muốn bò thêm một lần sao!
Tần Thiên đi tới trước mặt Trương Cuồng cười nói, hù Trương Cuồng lập tức vặn xe lăn lui về sau.
- Hừ! Để mày tạm thời uy hiếp tao, chúng ta tính chuyện lần này trước, mày lại giả mạo danh nghĩa của tao uống hết rượu trong khách sạn, tao đã cho phép khi nào!
Trương Cuồng chỉ vào Tần Thiên quát lên.
- Tôi thấy Trương Cuồng đồng học có tiền như vậy, tôi nghĩ cậu sẽ không để ý chút tiền này, hơn nữa, chúng ta là đồng học, hai vị này còn là thầy giáo của cậu, tôi nghe thấy cậu là một người tôn sư trọng đạo, nói vậy chắc chắn sẽ không quan tâm mấy đồng tiền này, mọi người nói có đúng không!
Tần Thiên nói những lời này cực kỳ vang dội, người ở chỗ này cũng nghe không sót chữ nào, rối rít nhìn qua Trương Cuồng bên này.
Trương Cuồng vốn còn muốn phản bác, nhưng bị nhiều người nhìn như vậy, muốn phản bác thì đã nói lên mình hẹp hòi, sau này làm sao thể hiện ở nơi này.
Trương Cuồng suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn là cố kiềm nén lại, nhìn Tần Thiên nói:
- Đúng vậy, tao cám ơn mày, tao còn có việc, xin lỗi không tiếp được, mọi người từ từ ăn!
Trương Cuồng cơ hồ cắn răng nói những lời này, sau đó cho người đẩy hắn đi, thật khốn khiếp, hơn hai trăm vạn, bị Tần Thiên nói thành chút ít tiền, một đồng cũng muốn trả lại, Trương Cuồng tức sắp hộc máu.
- Tốt cho Tần Thiên, chờ, cho lão tử chờ, nhìn lão tử làm sao giết chết mày, lão tử nhất định phải làm nhục mày gấp trăm lần, nhục nhã mày, đùa bỡn mày, chơi chết mày!
Trương Cuồng tự nói thầm trong lòng, thân thể đều không ngừng phát run.
- Cảm ơn Trương Cuồng đồng học chiêu đãi ha ha, tới, cho thêm mười bình Rafael 82 năm!
Tần Thiên hướng về phía bóng lưng Trương Cuồng lớn tiếng hô.
- Phốc!
Trương Cuồng sắp sửa rời đi nghe Tần Thiên nói... trực tiếp nhịn không được, phun một ngụm máu tươi ra, trong nháy mắt hôn mê.
- Thiếu gia, thiếu gia, mau gọi bác sĩ!
Hộ vệ nhất thời khẩn trương, vội vàng hô to, đẩy Trương Cuồng nhanh chóng đi ra phía ngoài.
- Không phải chứ, có thế cũng chịu không được, quá yếu!
Tần Thiên lắc lắc đầu nói.
- Mau chân đến xem, Trương Cuồng thật giống như hộc máu!
Trương Văn thuận nói.
- Không có chuyện gì, thầy Trương, Trương Cuồng đồng học bất quá là lửa giận công tâm thôi, tới chúng ta tiếp tục uống rượu!
Tần Thiên khuyên nhủ, một nhóm người lại ngồi xuống, bất quá ai cũng uống không được, nghỉ ngơi một hồi liền đi trở về.
Phạm Kiến trở về trong phòng, Tần Thiên thì theo chân bốn cô gái trở về gian phòng của các nàng, rất là sung sướng, trong lòng thầm nghĩ, có thể chơi năm một lần hay không. ...
- Tần Thiên, mày nhất định phải chết, phải chết, phải chết!
Trong phòng, Trương Cuồng mới vừa được cứu tỉnh lại liền gắt gao nắm quả đấm hung hăng nện ở trên nệm, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.
- Trương thiếu gia, cậu không nên cử động thì tốt hơn, tôi đã an bài tốt, tối nay sẽ hành động, khẳng định giết chết tên tiểu tử kia!
Hộ vệ bên cạnh nói.
- Tốt, buổi tối mang hắn đi ra, tôi muốn đích thân giết chết hắn!
Trương Cuồng nói, hộ vệ gật đầu.
- Đi, mang hai y sĩ kia tới cho tôi, tôi muốn phát tiết một chút lửa giận!
Trương Cuồng phân phó nói, hộ vệ lập tức đi làm, không lâu sau, hai y sĩ ăn mặc hấp dẫn đi đến, thật giống như thủy xà ngã xuống giường, cởi áo nới dây lưng, hầu hạ Trương Cuồng. ...