Phạm Kiến mạnh mẽ rút ra một cái chân băng ghế, nhanh tay đập vào đầu một người an ninh đứng gần mình nhất, trực tiếp nện tên an ninh này vào trên mặt đất, kêu thảm thiết liên tục.
- Tôi tới giúp các cậu, Tần Thiên!
Phạm Kiến khiêng băng ghế rất khí thế xông ào vào bên trong vòng vây, Tần Thiên đã giúp hắn, hắn tất nhiên phải trợ giúp Tần Thiên.
- Cảm ơn, Phạm Kiến, bất quá cậu không phải động thủ, ở bên cạnh nhìn là tốt!
Tần Thiên cười nói.
Trương Cuồng nhìn tên mập thối tha kia lại dám động người của mình, tức đến mặt cũng xanh rồi, phẫn nộ quát:
- Bắt lại cho tôi, hung hăng dạy dỗ tên mập kia.
- Vâng!
Những an ninh kia cùng kêu lên, lập tức nhấn gậy điện trong tay, dòng điện ba ba bành bạch vang lên, mọi người cầm gậy điện lao vào sáu người Tần Thiên.
- Lão tử đập chết bọn mày!
Phạm Kiến vừa nhìn, lập tức giơ lên băng ghế dập về phía những an ninh muốn xông qua, nhưng lại bị Tần Thiên kéo lại.
- Chúng ta nhìn là được, các nàng có thể giải quyết!
Tần Thiên chỉ vào bốn cô nàng bên cạnh mình nói, bàn tay lấy băng ghế Phạm Kiến đang cầm qua, để xuống ngồi lên, hai tay khoanh trước ngực, rất là thích ý nhìn lại.
Giờ phút này, bốn nàng toàn bộ động thủ.
- Hì hì, gậy điện, tôi còn chưa chơi đùa qua, để cho tôi vui đùa một chút!
Triệu Chỉ Vân hưng phấn nói, đưa tay lên, cướp đoạt gậy điện của một tên an ninh, trực tiếp đánh ngược lại.
- Ba ba ba ba!
- A!
An ninh này lập tức thảm kêu lên, cả người không ngừng phát run, sau đó rốt cuộc đã hôn mê.
- Chơi thật vui!
Triệu Chỉ Vân hưng phấn giơ gậy điện hô.
- Tôi cũng muốn chơi!
Linh Nguyệt vừa nhìn, cũng nhanh chóng xông qua, một cái tát đánh bay một an ninh, cướp gậy điện, hướng về phía an ninh còn dư lại mà đánh, hai nàng khác cũng rối rít như thế.
Trong nháy mắt, những toàn bộ an ninh bị bốn nàng cho điện giật nằm trên mặt đất, không ngừng co giật, Triệu Chỉ Vân cùng Linh Nguyệt thật giống như đứa trẻ, nhìn an ninh ngã xuống trên mặt đất rồi còn không ngừng đánh thêm, không sợ người ta chết.
Tần Thiên vội vàng ngăn cản, những an ninh này bất quá là phụng mệnh làm việc mà thôi, không có đại thù gì cùng mình, không nên giật chết người, chủ yếu chính là Trương Cuồng.
Trương Cuồng nhìn hơn hai mươi an ninh trên mặt đất toàn bộ bị ngã, lúc này mới bất quá hơn mười phút đồng hồ mà thôi, bốn nữ nhân này rốt cuộc là ai, làm sao lợi hại như thế.
- Mau, lại gọi tới, đưa người mẹ tôi an bài dạy dỗ Tần Thiên ra đây, nhất định phải bắt được bọn họ, nếu không rất khó ăn nói!
Trương Cuồng nhìn hộ vệ lo lắng nói.
- Vâng, thiếu gia!
Hộ vệ lập tức nói, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
Bên này, Triệu Chỉ Vân giơ gậy điện lên đi tới hướng Trương Cuồng.
- Trương Cuồng đồng học, thân là đồng học, câu lại gọi an ninh tới bắt chúng tôi, quá không hiền hậu, hôm nay, tôi cho cậu nếm thử mùi vị gậy điện!
Linh Nguyệt nhìn Trương Cuồng cười xấu xa nói, nhấn gậy điện một cái mở chốt, lập tức thanh âm dòng điện ba ba bành bạch vang lên, cả người Trương Cuồng phát run một trận.
- Đừng tới đây, mau, ngăn trở bọn họ cho tôi!
Trương Cuồng lập tức phân phó hộ vệ bên cạnh, hộ vệ kia lập tức chắn trước mặt Trương Cuồng, từ trong lòng ngực rút ra một thanh chủy thủ quân dụng, hộ vệ này là lính đặc chủng, năng lực đánh nhau cực kỳ cường hãn.
- Di, một thằng đàn ông lại dám chơi dao găm đối với bổn cô nương, có thấy xấu hổ hay không, nhìn điện giật có chết hay không!
Linh Nguyệt cả giận nói, giơ lên gậy điện xông tới.