- Hừ! Tiểu nha đầu, không biết sống chết!
Hộ vệ kia đáp lời, từ đầu, luôn luôn xem thường Linh Nguyệt, dao găm trong tay, một thuật công kích gần người đánh ra ngoài, dao găm bay thẳng đến cổ Linh Nguyệt đi.
- Ba!
- A!
- Thình thịch!
Hộ vệ cũng chưa có lấy lại tinh thần, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, trên mặt đột nhiên gặp phải một cái tát nặng nề, trong nháy mắt cả người bị đánh ngã trên mặt đất, ót nặng nề đập ở trên mặt đất, đau đến suýt ngất.
- Chỉ có chút kỹ thuật này còn muốn đánh tôi, cho ông nếm thử tư vị gậy điện!
Linh Nguyệt nhìn hộ vệ bị một cái tát của mình đánh ngã trên mặt đất khinh thường nói, cầm lấy gậy điện đánh vào người hắn.
- A!
Hộ vệ lập tức kêu thảm thiết, thân thể không ngừng co rút, Trương Cuồng ngồi xe lăn bên cạnh nhìn đến sắc mặt trắng bệch một mảnh, vội vàng chuyển động xe lăn lùi về sau, chuẩn bị rời đi.
- Trương Cuồng đồng học, cậu muốn đi đâu, gấp gáp như vậy!
Phạm Kiến không biết lúc nào hiện ra phía sau Trương Cuồng, một cái chân chỉa vào xe lăn của Trương Cuồng, để cho hắn không cách nào rời đi.
- Chết tiệt, thằng mập thối, dám cảm ngăn trở tao, mày không muốn sống sao!
Trương Cuồng nhìn Phạm Kiến mắng to, một tên bị mình cho làm chó lại dám khiêu khích mình, quả thực không muốn sống.
- Đúng vậy, tôi không muốn sống, Trương Đồng học, cậu định làm như thế nào!
Phạm Kiến nhìn Trương Cuồng nói, bàn tay vỗ mấy cái trên mặt Trương Cuồng, cực kỳ khiêu khích, để cho Trương Cuồng cực kỳ tức giận, đây là trần truồng nhục nhã.
- Thằng mập thối tha, mày nhất định phải chết, lại dám đụng đến tao, thiên hạ này không ai giữ được mày, cả nhà mày đều chờ đợi chết đi!
Trương Cuồng giận dữ hét, tất cả mọi người nghe được rất rõ ràng.
- Thật sao, bản thân tao cũng muốn nhìn, mày làm sao giết chết cả nhà Phạm Kiến!
Tần Thiên đi tới, nhìn Trương Cuồng cười lạnh nói.
Trương Cuồng nhìn Tần Thiên, không khỏi rùng mình một cái, chuyện bị Tần Thiên nhục nhã rõ mồn một trước mắt, lửa giận trong lòng càng sâu.
- Tần Thiên, mày cũng thế, cả nhà mày cũng chết chắc!
Trương Cuồng chỉ vào Tần Thiên cả giận nói.
- Ba!
Vừa dứt lời, Trương Cuồng trong nháy mắt gặp phải một cái tát của Tần Thiên, đánh cho Trương Cuồng hộc máu bay ra, một cái răng cửa trực tiếp bị đánh rụng, máu tươi chảy ròng, miệng đầy máu, đau đến Trương Cuồng không nhịn được bưng mặt.
- Mày dám đánh tao, mày dám đánh tao, mày nhất định phải chết, chết chắc!
Trương Cuồng chỉ vào Tần Thiên mắng, vừa phun thêm một phún huyết, tràng diện vô cùng bi tráng.
- Ba!
Lại là một cái tát hung hăng đánh vào trên mặt Trương Cuồng, lần này là Phạm Kiến động thủ, bàn tay to kia của Phạm Kiến đánh cho đầu Trương Cuồng mê muội một trận, trong lúc nhất thời phân không rõ Đông Tây Nam Bắc.
- Giết cả nhà của tao, bản thân tao muốn nhìn mày làm sao giết cả nhà của tao đây!
Phạm Kiến nhìn Trương Cuồng lạnh lùng nói, đã sớm muốn dạy dỗ Trương Cuồng một lần rồi, lần trước không dám ra tay, lần này Phạm Kiến không tiếc bất cứ giá nào rồi.
- Bọn mày... Bọn mày đều phải chết!
Trương Cuồng đứt quãng mà nói.
- Người nào đụng đến thiếu gia nhà bọn ta!
Lúc này, một tiếng quát to vang lên, cực kỳ vang dội, chấn bốn người chung quanh cũng run lên, sau một khắc, một người đàn ông trung niên bốn mươi mấy tuổi từ bên ngoài đi vào, thẳng tắp nhìn về phía Tần Thiên.
Người này không cao, hơn một mét sáu, nhưng vóc người quả rất cường tráng, cắt đầu húi cua, mày kiếm thô to, hai mắt tuôn ra, khuôn mặt cứng rắn, trên trán để lộ ra một cổ ý niệm hung tàn nồng đậm.
Mọi người thấy người đàn ông này cũng sẽ không dám nhìn thẳng, có chút sợ hãi, thật giống như đối phương có thể ăn thịt người.
- Tu Luyện Giả!