Trương Cuồng nhìn người đàn ông cầu xin tha thứ, trong lòng hận muốn chết, Tần Thiên làm sao đáng sợ như vậy, lại cầu xin tha thứ rồi, mẹ nó, đồ vô dụng.
Tần Thiên nhìn người đàn ông trên mặt đất cầu xin tha thứ, vẫn cũng không có tính giết hắn, bởi vì giáo viên cùng học sinh đều ở nơi này, Tần Thiên không muốn cho bọn họ thấy mình giết người.
- Tha thì có thể, nhưng, sau này ông chịu khó làm người bình thường đi!
Tần Thiên nhìn người đàn ông trên mặt đất nói, giơ chân lên đạp một cước vào đan điền, trực tiếp đạp vỡ đan điền của hắn, phế bỏ kinh mạch của hắn, để cho hắn trở thành một tên phế nhân.
- A!
Người đàn ông kêu thảm một tiếng, đan điền bị phế, kinh mạch toái, đây quả thực so sánh với giết còn khó chịu hơn, người đàn ông trực tiếp hôn mê rồi.
- Người nào ở chỗ này gây chuyện!
Lúc này, một đội cảnh sát vọt lên, cầm đầu chính là Vương Chiêu sở trưởng đồn công an phân khu Hạp Sơn, một thân thịt béo, trên dưới phiêu động, rất là dọa người, nhìn rất to lớn.
- Vương sở trưởng, ngài tới vừa đúng lúc mau bắt người này lại cho tôi, chính là hắn gây chuyện, còn có mấy cô gái này nữa, bắt lại hết thảy.
Trương Cuồng thấy Vương Chiêu kích động không được, cứu binh rốt cuộc đã tới, thật giống như thấy cha ruột.
Vương Chiêu nhìn Trương Cuồng trên mặt đất sợ hết hồn, Trương Cuồng lại bị người đánh cho thành như vậy, theo hướng ngón tay Trương Cuồng nhìn lại, thấy được Tần Thiên bên cạnh, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, hai chân cơ hồ cũng đứng không yên, sắp quỳ xuống.
Những cảnh sát kia cũng biết Tần Thiên, ban ngày Tần Thiên ở đồn công an bọn họ tận mắt nhìn thấy, thấy Tần Thiên, sắc mặt mọi người cũng rất là khó coi, người này thị trưởng đều sợ, bọn họ chọc không nổi.
- Vương sở trưởng, ông mạnh khỏe chứ!
Tần Thiên nhìn Vương Chiêu cười nói.
- A... Tần tiên sinh, ngài ở chỗ này, thật xin lỗi, mắt nhỏ vụng về, không thấy được, xin hãy tha lỗi!
Vương Chiêu vội vàng làm khuôn mặt tươi cười đi tới nói, một bộ dạng cúi đầu khom lưng, vừa nhìn chính là vẻ thấy người lãnh đạo.
- Không có chuyện gì, tôi không so đo!
Tần Thiên rất là tùy ý nói, nói tiếp:
- Không biết Vương sở trưởng mang nhiều người như vậy tới nơi này làm gì, muốn tìm tôi sao.
- A... Không có, làm sao như vậy, tôi tới tuần tra một chút, nghe nói nơi này phát phát sinh đánh nhau, bây giờ nhìn lại, rõ ràng là giả báo cảnh sát, giả báo cảnh sát, tôi trở về nhất định nghiêm trị người khai báo giả này.
Vương Chiêu nghiêm túc nói, trái tim nhỏ đập nhanh, sợ Tần Thiên đánh hắn.
Những người bên cạnh đều u mê, giả báo cảnh sát, giả dối cái con khỉ, ánh mắt tên này mù sao, người nằm trên mặt đất là đang diễn trò, rất rõ ràng là đánh nhau ẩu đả, còn nói là giả báo cảnh sát, Tần Thiên này rốt cuộc là ai, lại để cho sở trưởng một cái đồn công an trước mặt của mọi người trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, quá trâu rồi.
Trương Cuồng cho rằng mình nghe lầm, nhìn lầm rồi, Vương Chiêu lại cúi đầu khom lưng với Tần Thiên, rất là sợ hãi, đây là tình huống gì, Trương Cuồng nhất thời phản ứng không kịp rồi.
- Không có, thế nào lại là giả báo cảnh sát chứ, nơi này thật phát sinh đánh nhau ẩu đả, Vương sở trưởng, ngài nhìn, bốn người này vô lễ với bạn học của tôi, hai mươi mấy người muốn đánh nhóm của tôi, ngài nhìn xử lý thế nào đây, còn có xe lăn cũng hư rồi, ông nhìn xem nên xử lý thế nào đây!
Tần Thiên nhìn Vương Chiêu nói.
Vương chiêu vừa nghe, trực tiếp trợn tròn mắt, người đang nằm dưới đất chính là bốn đại thiếu gia của Hạp Sơn, bị xe lăn đè chính là Trương Cuồng, trên mặt đất tất cả đều là người của Trương Cuồng, muốn lão tử xử lý thế nào đây, muốn lão tử chết sao, lão tử đắc tội không được những người này.