- Cái này... Ngài muốn xử lý như thế nào!
Vương chiêu nhìn Tần Thiên khó khăn nói, trong lòng hối hận muốn chết, tự mình dẫn đội tới làm chi, để cho thủ hạ tới là tốt.
- Đương nhiên là theo lẽ công bằng làm việc rồi, nếu không thì luật pháp Hoa Hạ ở chỗ nào, ông nói đúng không, Vương sở trưởng!
Tần Thiên vẫn rất bình tĩnh cười nói, Vương chiêu cũng cơ hồ sắp quỳ xuống xin Tần Thiên, Tần lão đại, ngài bỏ qua cho tiểu nhân một mạng đi, nhiều nhất tôi không làm cảnh sát nữa
- Cái này... Cái này... Cái này... !
Vương Chiêu nhìn Tần Thiên, không dám cho thủ hạ bắt những người này.
- Làm sao, Vương sở trưởng, muốn cùng thị trưởng đại nhân hàn huyên một chút sao!
Tần Thiên nhìn Vương Chiêu do dự, trực tiếp mang thị trưởng mang ra dọa Vương Chiêu.
Vương Chiêu vừa nghe, làm ra quyết định chắc chắn, thật khổ, thân cũng là một đao, lui đầu cũng là một đao, bất kể, toàn bộ bắt trở về, xảy ra chuyện sẽ cho thị trưởng cùng Tần Thiên giải quyết.
- Tần tiên sinh, ngài yên tâm, tôi nhất định theo lẽ công bằng công việc.
- Các cậu còn đứng ngây ra đó làm gì, mang những người đánh nhau ẩu đả này về thẩm vấn cho tôi!
Ra lệnh một tiếng, toàn bộ cảnh sát lập tức hành động, bắt toàn bộ người trên đất lại.
- Vương chiêu, ông dám bắt tôi!
Trương Cuồng lập tức giận dữ.
- Hừ! Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, người nào cũng không thể trái pháp luật, mang đi!
Vương chiêu lạnh lùng đánh vỡ, một không làm, hai đã làm thì phải thật hung ác, bắt toàn bộ, đắc tội thì đắc tội tới cùng.
- Đợi một chút! Vương sở trưởng, người này coi như xong, hắn không có tham dự ẩu đả.
Tần Thiên lúc này cũng ngăn cản Vương Chiêu để cho hắn thả Trương Cuồng, lúc trước Tần Thiên tính toán bắt Trương Cuồng trở về, nhưng vừa nghĩ, nhóm người mình cũng ở trong khách sạn của Trương Cuồng, Trương Cuồng bị bắt, đến lúc đó bị khách sạn đuổi đi làm sao bây giờ, những đồng học này sẽ hận chết mình, cho nên liền bỏ qua cho Trương Cuồng.
- Vâng, Tần tiên sinh!
Vương chiêu lập tức đáp, cho người ta thả Trương Cuồng, sau đó mang những người khác đi, cũng không quay đầu lại rời đi, đi vô cùng mau, sợ Tần Thiên sẽ tìm tới hắn gây phiền.
Tần Thiên nhìn đám người bị bắt, mọi người xung quanh còn không có phục hồi tinh thần lại, cho nên vỗ vỗ tay nói:
- Các vị bán học, mọi người tiếp tục đi, có thể an tâm chơi.
Lúc này, mọi người mới phục hồi tinh thần lại, nhưng sau vụ này, còn chơi cái gì nữa, một chút hăng hái cũng không có.
Bất quá có chút nữ đồng học cũng rất có hăng hái đối với Tần Thiên, dường như Tần Thiên so với Trương Cuồng càng thêm hấp dẫn, cả đám đều lên lấy lòng, hướng Tần Thiên vứt mị nhãn.
Chỉ tiếc Tần Thiên ăn quen tôm hùm cá muối, làm sao để mắt tới những thứ không đứng đắn, tôm nhỏ cá con, để ý đều không để ý, mang theo chúng nữ trực tiếp rời đi.
Tiệc đứng cứ như vậy tan rã trong không vui, Tần Thiên cảm giác trong lòng có chút đau lòng, bất quá ai bảo đám này ngu ngốc muốn chọc mình, mình cũng không có biện pháp.
- Anh rễ, không có tiệc, chúng ta đi làm gì!
Triệu Chỉ Vân nhìn Tần Thiên nháy mắt hỏi, trong mắt lộ ra một cổ tin tức kỳ dị, trên ngực để lộ ra tin tức càng rõ ràng, cô nàng này, muốn, lần đầu nếm tư vị hoan lạc, làm cho nàng muốn ngừng mà không được.
- Nếu không chúng ta tiếp tục trở về chơi bài đi!
Linh Nguyệt cười hắc hắc đề nghị, nhìn Tần Thiên một chút, thần sắc rất là hấp dẫn.
- Anh đồng ý!
Tần Thiên lập tức giơ hai tay đồng ý, sau đó mang theo một đám nữ nhân quay về gian phòng, năm người bắt đầu vận động.