- Chuyện gì xảy ra, động đất sao!
Phạm Kiến hô, tất cả mọi người ngừng lại, nhìn chung quanh, không có dị tượng, kiến trúc cũng không có sập xuống, tiếp tục chơi tiếp, mà Tần Thiên, thì tiếp tục tìm kiếm nơi phát ra đạo hơi thở năng lượng, đáng tiếc không chút dấu vết nào.
- Tần Thiên, anh làm sao vậy!
Yến Thủy Dao nhìn Tần Thiên không nhúc nhích hỏi.
- Không có gì!
Tần Thiên lắc đầu.
- Vậy chúng ta cứ tiếp tục chơi đi!
Linh Nguyệt hô, ba nữ lập tức nhất tề hắt nước về phía Tần Thiên, Tần Thiên ứng phó không kịp, lỗ mũi bị tưới một đống nước lớn, sặc đến hắn ho khan.
- Tốt, dám liên hợp lại đối phó anh, nhìn anh giáo huấn các em!
Tần Thiên làm bộ cả giận nói, nhào tới hướng ba nữ.
- A... Sắc lang đến đấy, mau, dùng nước giội hắn... ...
Buổi trưa, bụng mọi người cũng đói, thời gian đã đến mười hai giờ tập hợp, mọi người lưu luyến không rời từ bên trong ao suối nước nóng ấm áp bò lên, đổi lại y phục, đến địa điểm tập hợp.
Ba giáo viên đã ở nơi này, tập hợp xong không ít người, liền giải tán để cho mọi người đi quầy rượu bên kia tìm đồ ăn.
Quầy rượu thành lập ở trong rừng cây, bên trong một hốc cây lớn, loại cây này, lá cây to bè thường xanh quanh năm nên chưa bắt đầu rụng lá cây, vẫn rậm rạp, nhưng cũng đã gần khô vàng.
Quầy rượu còn gọi chung là quầy rượu nhai, nhưng là nơi này cũng không phải tất cả cửa hàng đều bán rượu, chỉ bất quá số lượng quầy rượu tương đối nhiều mà thôi, còn có những cửa hàng khác, tỷ như phòng ăn, bán vật kỷ niệm...
Cách quầy rượu nhai đại khái chừng trăm thước, mặc dù là ban ngày, nhưng đèn dầu sáng rỡ, cảm giác thật giống như ban đêm, bên trong quầy rượu không giống trong thành thị, buổi tối mới khai trương, một số cửa hàng khác cũng giống vậy, nhưng đã có không ít du khách ở đây.
Một đám học sinh tràn vào bên trong quán rượu, rất nhanh liền biến mất ở cửa.
- Thật đói, chúng ta đi ăn cơm đi Tần Thiên!
Phạm Kiến nhìn Tần Thiên nói, không ngừng vuốt bụng, nuốt nước miếng, thật giống như mới vừa bị bỏ đói.
- Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước, cơm nước xong lại đi dạo một chút!
Hàn Thi Vũ nói, sau đó đi vào bên trong, sáu người đi vào một nhà hàng, ngồi xuống, Phạm Kiến vội vã gọi thức ăn, tất cả đều là món thịt, một hơi gọi bảy tám món.
- Móa, Phạm Kiến, cậu lại ăn nhiều như vậy, mập chết đó!
Tần Thiên sợ Phạm Kiến phát mập nói.
- Hắc hắc, mập chết tốt hơn so với chết đói!
Phạm Kiến xem thường cười cười nói.
- Phục vụ, cộng thêm vài món thức ăn này đi!
Tần Thiên chỉ vào một loạt món ăn phía trên thực đơn nói, túc túc hai mươi mấy món, người phục vụ cũng u mê.
- Trước... Tiên sinh, ngài xác định!
Người phục vụ không tin hỏi, đây cũng quá tham ăn rồi, sáu người, ăn ba mươi mấy món ăn, không phải là cố ý nói giỡn sao.
- Móa, Tần Thiên, cậu ăn được nhiều vậy sao!
Phạm Kiến cũng kinh ngạc, mình mặc dù tham ăn, nhưng ăn không hết ba mươi mấy món ăn.
- Nói nhảm, ăn không hết tôi gọi nhiều như vậy làm gì, đổ bỏ sao, thêm cho tôi vài chai rượu đỏ!
Tần Thiên nhìn người phục vụ nói.
- Vâng... !
Người phục vụ có chút khẩn trương, vội vàng đi tới quầy bên kia, tìm ông chủ, nhiều món ăn như vậy, nếu là ăn cơm chùa thì thảm.
- Ông chủ, mới vừa rồi một bàn người kia chọn những thức ăn này, toàn bộ, có cần làm cho bọn họ không... , xem bọn họ thật giống như không phải người có tiền!
Người phục vụ nhìn ông chủ trước quầy đang tính sổ sách nói.