- Vậy không được, anh làm sao là đối thủ của bọn họ, bọn họ hiện tại ước gì anh đi tìm bọn họ chịu chết, anh ngốc sao, còn tìm tới cửa.
Dư Kiều nhìn Tần Thiên quệt mồm cả giận nói, quyết đoán cự tuyệt yêu cầu của Tần Thiên.
- Hừ! Một đám đồ bỏ đi mà thôi, anh cũng không để vào mắt, em theo lời anh nói đi làm là tốt, anh sẽ không có chuyện gì, em đi giúp anh tìm chỗ ở của bọn hắn, chờ mấy ngày nữa anh diệt ba đại bang phái, anh sẽ đi giết bọn hắn.
Tần Thiên lạnh lùng nói.
- Không được, em không thể để cho anh đi chịu chết!
Dư Kiều quyết đoán cự tuyệt nói.
- Không thể cự tuyệt, em yên tâm, anh nói rồi không có việc gì thì sẽ không có việc gì, anh sẽ không đánh mà không nắm chắc trận chiến, em yên tâm đi, có bao giờ em thấy anh thất thủ chưa.
Tần Thiên vuốt mặt Từ Kiều cười nói. Bộ dáng đã liệu định trước.
Dư Kiều nhìn Tần Thiên kiên trì như vậy, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng:
- Vậy cũng tốt, anh phải cẩn thận một chút, đánh không lại thì chạy, nhất định phải an toàn trở lại cho em, em cũng không muốn làm quả phụ.
- Ha hả, yên tâm, trên cái thế giới này, người có thể giết chết anh còn chưa ra đời đâu!
Tần Thiên cười cười nói.
Dư Kiều nhìn Tần Thiên, trong lòng quyết định len lén nói chuyện này cho Tiêu Du, nhất định phải có biện pháp dự phòng, nếu không Tần Thiên thật sự xảy ra ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ, đây chính là một đám cao thủ cảnh giới năm sao, Tần Thiên mặc dù lợi hại, nhưng không nhất định có thể giết đối phương. ...
Ngày thứ hai, Tần Thiên chưa có trở về Hạp Sơn, bởi vì khuya hôm nay đã bắt đầu tiến công, A Bưu đã sắp xếp xong xuôi hết thảy, sáng sớm Phong Tử sẽ mang theo một ngàn nhân mã từ Quang Châu chạy tới, bất quá còn chưa tới, Tần Thiên để cho hắn không nên đi nhanh như vậy, miễn cho bị phát hiện, để cho hắn từ từ mà đến, đến buổi tối thì tiến vào Hạp Sơn.
A Bưu nơi này một ngàn nhân mã còn lại rất nhanh chia làm hai nhóm người, A Bưu mang một đội nhân mã đi tổng bộ Triệu gia phục kích, Tần Thiên lại mang một đội nhân mã đi địa bàn Hàn Lão Tứ phục kích.
- Tiểu Hiền, lần này nhân mã do cậu chỉ huy, hành sự tùy theo hoàn cảnh, không nên lỗ mãng, đã rõ chưa!
Tần Thiên nhìn lên Mộ Dung Hiền trước mặt phân phó nói.
- Vâng, Thiên ca!
Mộ Dung Hiền kính cẩn mà nói.
- Ừ, mấy người các cậu tất cả đều nghe chỉ huy của cậu ta, đã rõ chưa!
Tần Thiên nhìn mấy người còn dư lại nói, mọi người lập tức đáp ứng.
- Tốt, đã như vậy, Tiểu Hiền, cậu mang người đi qua chỗ địa bàn của Hàn Lão Tứ mai phục, mọi người phân tán, theo phân phó đi làm, buổi tối nghe còi thì tập hợp, sau ba tiếng còi, mọi người mang đủ vũ khí tiến công, đã rõ chưa!
Tần Thiên nhìn bọn hắn phân phó nói.
- Hiểu được!
Sau đó đám người kia liền đi xuống.
- A Bưu, Triệu gia bên này giao cho cậu, tôi đi cùng thị trưởng một chút, Dư Kiều, em phái hai người âm thầm bảo vệ Mộ Dung Hiền cùng A Bưu, em chịu trách nhiệm giám sát nhất cử nhất động của Lôi Vân bên kia cho anh, đã rõ chưa!
- Ừ!
Dư Kiều gật đầu, sau đó rời đi, A Bưu cũng rời đi, Tần Thiên cũng thế, ba người tự mình tản ra.
Tần Thiên khởi động xe bay thẳng đến trong đại viện thị trưởng.
Một hồi liền đến, Tần Thiên dựa theo tin tức từ Dư Kiều có được, trực tiếp đi vào trong đại viện, bất quá ẩn hình, ai cũng không nhìn thấy.
Tần Thiên ung dung đi tới bên trong phòng làm việc của thị trưởng, bên trong không có một người, Tần Thiên ngồi ở ghế làm việc của thị trưởng nghỉ ngơi, chờ thị trưởng đi vào.
Ước chừng nửa giờ, phía ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, tầm hai ba người, rất nhanh, cửa mở ra, ba người đàn ông mang giày da đi đến, cầm đầu chính là thị trưởng Lý Trung, phía sau đi theo một hai người đàn ông tai to mặt lớn, thật giống như đầu heo, vẻ mặt dữ tợn, nhìn cũng không giống như người tốt, phía sau là bí thư thị trưởng.
Ba người vừa nói vừa đi vào, đột nhiên mạnh mẽ phát hiện Tần Thiên ngồi ở trên ghế nhìn bọn hắn cười, ba người cũng sợ hết hồn, Lý Trung mồ hôi lạnh cũng xuất hiện, vị thần này lúc nào hiện ra chỗ này nữa.
- Lý thị trưởng, vị này là?
Trung niên tai to mặt lớn nhìn Tần Thiên trên ghế rất nghi ngờ.
- Cái kia, chuyện chúng ta hôm nào bàn lại, hôm nay cứ như vậy trước, Phương bí thư, tiễn Hoàng tiên sinh!
Lý thị trưởng vội vàng hướng về phía Phương bí thư nói.
- Vâng, Hoàng tiên sinh, mời đi theo tôi!
Phương bí thư lập tức nhìn người trung niên kia nói.
- Không phải là... Lý thị trưởng, chuyện này còn không có thỏa đàm đâu... Uy... Chúng ta... !
- Hoàng tiên sinh, hôm khác đi, thị trưởng có khách quý!
Phương bí thư trực tiếp đem lên tiếng đẩy Hoàng tiên sinh đi ra, thuận tay khóa cửa lại, tránh cho có người quấy rầy.
- Lý thị trưởng, buổi sáng tốt lành!
Tần Thiên nhìn Lý thị trưởng cười híp mắt nói, từ trên ghế ngồi dậy.
- A... Tần tiên sinh, ngài tới thật sớm, không biết ngài có cái gì phân phó, chỉ cần nói, tôi lập tức đi làm!
Lý thị trưởng vội vàng nói, cũng không dám chậm trễ Tần Thiên.
- Rất nhiều chuyện, tới, Lý thị trưởng, ngồi xuống nói, không cần khẩn trương, tôi cũng sẽ không ăn ông!
Tần Thiên cười nói rất rực rỡ.
Lý Trung vừa định ngồi xuống, nhưng vừa nghĩ tới bộ dạng kinh khủng của Tần Thiên ngày đó, vẫn nhịn được:
- Cái kia, không cần, ngài ngồi là tốt, tôi đứng, tôi đứng, tôi đã ngồi từ sáng sớm rồi.
Lý Trung nhìn Tần Thiên, thắt lưng cũng thẳng không lên, không dám nhìn thẳng Tần Thiên, có thể thấy được lão rất sợ Tần Thiên.