- Rốt cuộc chuyện gì, tiểu Thiến, thần thần bí bí.
Kiều Hi nhìn Tống Thiến nghi ngờ hỏi, nhìn bộ dáng kia của Tống Thiến, sắc mặt có chút đỏ lên, thật giống như có chuyện khó nói, mắc cở chết người hay sao.
- Vâng... Là như vậy... Em... Em... Ai, không biết nói như thế nào!
Tống Thiến nói đến một nửa sắc mặt đã đỏ lên như một chín quả táo chín.
Kiều Hi nhìn Tống thiến nhăn nhăn nhó nhó khó có thể mở miệng, không khỏi hứng thú:
- Rốt cuộc chuyện gì, làm sao khó mà nói, trong lòng em nghĩ như thế nào thì nói như thế nào đó, nói mau, xem chị có thể đến giúp em hay không.
- Em... Ai, em thật không biết nói như thế nào, thôi, không nói, em còn đi ngủ!
Tống thiến quấn quýt nói, cảm thấy nói ra không tốt, một khi nói ra, Kiều Hi nhất định sẽ hiểu lầm, cho là mình thích Tần Thiên, vậy cũng không tốt, quá mắc cỡ rồi.
- Không được, em còn chưa nói, mới vừa gợi lên hứng thú của chị, em không nói chị sẽ không cho em ngủ, nói mau!
Kiều Hi kéo Tống thiến lại, kéo nàng về ngồi trên giường một lần nữa.
- Kiều Hi tỷ tỷ, em... Em thật không biết nên nói như thế nào!
Tống Thiến nhìn Kiều Hi, vẫn là không muốn nói, cảm thấy rất thẹn.
- Có cái gì khó nói, nói mau, không nói sau này chị sẽ không để ý em!
Sắc mặt Kiều Hi nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn uy hiếp Tống Thiến nói.
Tống Thiến nhìn bộ dáng kia của Kiều Hi, do dự một chút, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là mở miệng.
- Là như vậy, em... Em muốn gặp Tần Thiên một chút, nhưng, đừng hiểu lầm, em không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn gặp anh ta một chút mà thôi, em... Em... Em bị hắn khi dễ lâu như vậy, cũng còn không có trả thù, hắn đã đi, cho nên em muốn trả thù hắn, chính là muốn trả thù hắn, chị hiểu chứ, Kiều Hi tỷ tỷ, em không thích hắn, em muốn báo thù hắn, trả thù hắn, không thích hắn, chị ngàn vạn không nên hiểu lầm, không nên hiểu lầm!
Tống Thiến nhìn Kiều Hi nói không có mạch lạc, càng nói càng gấp gáp, mặt càng hồng.
Kiều Hi vừa mới bắt đầu còn không có cảm thấy cái gì, nhưng sau khi Tống Thiến giải thích, hiển nhiên là lấy lý do lấp liếm, cô gái nhỏ này tất nhiên là sinh ra hảo cảm đối với Tần Thiên rồi.
Nói đến Tần Thiên, trong đầu Kiều Hi không khỏi nhớ đến bộ dáng sắc lang kia, còn có bộ dáng Tần Thiên chiến đấu, một cái hèn mọn vô cùng, thật giống như côn đồ trên phố, một cái anh dũng vô cùng, giống như kỵ sĩ, một người làm sao lại đồng thời có hai loại khí chất hoàn toàn bất đồng.
Kiều Hi nghĩ mãi mà không rõ, ngày trước người như thế lại có một loại diệu lực hấp dẫn kỳ lạ với nàng, không biết chuyện gì xảy ra, nàng phát hiện mình có chút không tự chủ được muốn nhích tới gần Tần Thiên, thậm chí muốn ôm Tần Thiên.
- Kiều Hi tỷ tỷ, chị còn chờ cái gì nữa, nghĩ cái gì vậy!
Tống thiến lắc lắc cánh tay Kiều Hi nghi ngờ hỏi, mình mới vừa nói xong, Kiều Hi đột nhiên ngây ngẩn cả người, không biết đang suy nghĩ gì, rất là kỳ quái.
- A... , không có gì, em mới vừa nói cái gì, em nói em muốn gặp Tần Thiên, vậy thì đi gặp!
Kiều Hi vội vàng nói, sắc mặt khẽ đỏ lên, mình cũng muốn gặp Tần Thiên.
- Gặp? Có thể sao, nhưng em cũng không biết hắn ở nơi đâu, làm sao tìm thấy, chẳng lẽ Kiều Hi tỷ tỷ biết hắn ngụ ở chỗ nào, vậy thì tốt quá. , chị dẫn em đi gặp đi, em muốn trả thù hắn!
Tống Thiến ôm cánh tay Kiều Hi hưng phấn nói.
- Chị cũng không biết anh ta ở chỗ nào, bất quá lão gia sẽ biết, em đi hỏi sẽ biết!
Kiều Hi nhìn Tống Thiến nói, không nghĩ tới Tống thiến lại đố sinh ra hảo cảm với Tần Thiên, mà mình, tựa hồ cũng có một chút như vậy, tại sao có thể.
- Đúng vậy, em sẽ đi hỏi cha, hì hì, em đi ngủ, chị nghỉ ngơi sớm một chút đi, Kiều Hi tỷ tỷ, ngủ ngon!
Tống Thiến chiếm được đáp án hài lòng, nhưng ngay sau đó khoan khoái rời đi.
Kiều Hi nhìn Tống thiến rời đi, trong đầu không khỏi nghĩ tới thân ảnh Tần Thiên... ...
- Ừ... A... Em sướng quá... A, em sắp bay lên rồi!
Trong phòng khách sạn, Dư Kiều gắt gao ôm Tần Thiên quát to một tiếng, Tần Thiên cũng là như thế, hai người ôm lẫn nhau, thả ra tinh hoa cuối cùng.
- Hô!
Hai người song song lên đỉnh, thoải mái thở ra một hơi, ôm nhau ở trên giường thở hào hển.
- Lão công, anh so với trước kia cường đại hơn rất nhiều!
Dư Kiều nhìn Tần Thiên hài lòng nói, hai người từ chín giờ chiến đến trời vừa rạng sáng, từ phòng vệ sinh đến ghế sa lon đến trên giường, khắp nơi đều lưu lại dấu vết tình yêu của hai người, Dư Kiều thỏa mãn cả người mềm yếu vô lực.
- Hắc hắc, dĩ nhiên, chồng em là ai!
Tần Thiên đắc ý nói, đàn ông thích nhất chính là đàn bà nói mình mạnh, bất kỳ đàn ông nào đều thích.
- Hì hì, vậy chúng ta nghỉ ngơi một chút, sau đó tiếp tục, em muốn cùng anh quyết chiến đến hừng sáng!
Dư Kiều nhìn Tần Thiên cười hì hì nói, cả người gục ở trên người Tần Thiên, chỗ tư mật của hai người dán chung một chỗ thật chắc, Dư Kiều vừa động, Tần Thiên nhất thời cũng có chút cảm giác.
- Không được, anh còn có chuyện quan trọng muốn anh làm!
Tần Thiên nhìn Dư Kiều cự tuyệt nói.
- Chuyện gì!
Dư Kiều hỏi.
- Tiêu diệt hết Liên Minh Trừ Ma!
Tần Thiên nói.
- Liên Minh Trừ Ma! Anh muốn đi diệt bọn hắn, Tiêu Du có biết không?
Dư Kiều lập tức nói, Tần Thiên lắc đầu.
- Một mình anh, anh không cần bất luận kẻ nào!
Tần Thiên nói.