Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 907 - Chương 912: Vào Rồi Hãy Nói

 Chương 912: Vào Rồi Hãy Nói Chương 912: Vào Rồi Hãy Nói Chương 912: Vào Rồi Hãy Nói

- Hiện tại cứ như vậy, nếu như tôi không có đoán sai, Triệu Phi nhất định sẽ ngồi chờ Lão Tứ đi tấn công Lôi Vân sẽ đánh lén hang ổ Hàn Lão Tứ, đã như vậy, chúng ta cứ làm thế này, nhân mã của chúng ta phân hai nhóm, một nhóm tiến công tổng bộ Triệu gia, chỉ là đánh nghi binh, không đến thật, kéo chân bọn họ trước; một nhóm khác, chúng ta đi hang ổ Hàn Lão Tứ nơi đó mai phục, đợi người của Triệu gia cùng Hàn Lão Tứ liều không sai biệt lắm hai bên nhân mã chúng ta đồng thời xuất thủ, đánh bọn họ trở tay không kịp, chờ chúng ta bên này thắng được địa bàn Hàn Lão Tứ, hai phe nhân mã liên hợp lại, cùng nhau diệt địa bàn Triệu gia, đến lúc đó địa bàn hai bang phái cũng là của chúng ta rồi.

Tần Thiên nhìn A Bưu nói.

A Bưu gật đầu nói:

- Chủ ý này rất tốt, nhưng Hàn Lão Tứ sẽ ngu như vậy, nhất định sẽ đi tiến công Lôi Vân sao, nếu Hàn Lão Tứ làm bộ tiến công, cố ý chờ nhân mã Triệu Phi tiến công, bố trí mai phục giết hết người của Triệu Phi mà nói... vậy chúng ta làm sao bây giờ.

- Cái vấn đề này tôi cũng đã nghĩ đến, cho nên tôi mới muốn phân hai nhóm nhân mã, Hàn Lão Tứ bên này, chúng ta mai phục trước, không nên xuất thủ, đợi đến khi xác định Hàn Lão Tứ không có hoa chiêu gì mà nói... , chúng ta sẽ tiến công, nếu là có hoa chiêu... , vậy chúng ta chiếm tổng bộ Triệu gia trước, chiếm cứ xong, sẽ qua bên của Hàn Lão Tứ.

Nếu là Hàn Lão Tứ thật thông minh như vậy, bố trí mai phục phục kích Triệu Phi... , vậy hắn tất nhiên sẽ phái người giết đến Triệu gia, cho nên chúng ta ở Triệu gia thiết trí mai phục, chờ bọn hắn đến, đến lúc đó hai nhóm người chúng ta một trước một sau giáp công Hàn Lão Tứ, hai địa bàn kia sẽ là của chúng ta.

Tần Thiên hướng về phía A Bưu phân tích nói.

- Tốt! Thật tốt quá, đã như vậy, em lập tức phân phó!

A Bưu kích động nói.

- Đợi một chút, lần này mang tới bao nhiêu người!

Tần Thiên nhìn A Bưu hỏi.

- Một ngàn người, toàn bộ đều là tinh anh!

A Bưu nói.

Tần Thiên nghe, suy tư một chút, sau đó nói:

- Cậu gọi điện thoại cho Phong Tử, để ngày mai hắn mang một ngàn người nữa tới, chờ ngày ta đánh vào, để cho Phong Tử mang một ngàn người tới bên này, phòng ngừa vạn nhất có cái gì bất trắc.

- Tốt, em lập tức làm ngay!

A Bưu nói xong liền đi ra ngoài.

Nhìn A Bưu rời đi, Dư Kiều ngồi một bên liền đứng lên, cười dài đi tới Tần Thiên, mở chân nhảy qua trực tiếp ngồi xuống trong ngực Tần Thiên, hai tay ôm lấy cổ Tần Thiên, mị nhãn như tơ nhìn Tần Thiên, cười dài mà nói:

- Hì hì, tiểu lão công của em càng ngày càng có phong phạm đại nam nhân rồi, bố trí mưu kế giọt nước không lọt, thật giống như lão già sống mấy thập niên vậy.

- Dĩ nhiên, chồng em là ai chứ!

Tần Thiên vừa nói, bàn tay đã mò lên trước ngực Dư Kiều. Trên ngực nhu lên, cảm giác bộ ngực yêu kiều hơn trước, hai quả cầu thật giống như lại lớn hơn rất nhiều, sờ rất thoải mái.

- Lão công, tối nay anh phải ngủ cùng người ta đó, lâu như vậy không thấy anh, rất nhớ anh!

Dư Kiều nhìn Tần Thiên làm nũng nói, cặp đùi trăng muốt mềm mại cọ cọ vào hạ bộ Tần Thiên mấy cái, làm cho Tần Thiên nhiệt huyết dâng cao, rất có cảm giác.

- Em nghĩ tới anh rồi sao, hay là, nghĩ tới cây gậy phía dưới của anh!

Tần Thiên nhìn Dư Kiều nói.

Nhất thời sắc mặt Dư Kiều đỏ lên:

- Người ta đều nhớ hết nha!

Vừa nói trực tiếp liền hôn Tần Thiên, bất quá bị Tần Thiên chặn lại.

- Đợi anh để cho A Bưu mở phòng đi, nơi này không có an toàn, bị nhìn thấy cũng không hay!

Tần Thiên nói, sau đó ôm Dư Kiều xuống, làm cho cô ngồi ở một bên, tránh cho để cho A Bưu đi vào thấy sẽ không tốt.

Không lâu sau, A Bưu liền trở lại, chuyện cũng phân phó xong, làm tốt rồi.

Tần Thiên rất hài lòng, để cho A Bưu tìm một gian phòng, sau đó dẫn Dư Kiều đi vào. ...

Thiên Nam.

Ban đêm, Tống Thiến nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không yên, trong đầu chỉ nhớ thân ảnh một người, đó chính là Tần Thiên.

Cùng Tần Thiên chung đụng bất quá nửa tháng ngắn ngủn mà thôi, nhưng không biết tại sao trong đầu Tống Thiến luôn không tự chủ được nhớ tới Tần Thiên, cái tên này dám đánh mình, người thứ nhất dám không nghe mình nói còn đối nghịch cùng mình, theo đạo lý mà nói, người như thế Tống Thiến ghét nhất, Tần Thiên đi nàng hẳn là cảm thấy cao hứng mới đúng, nhưng không biết tại sao, Tống Thiến một chút cũng cao hứng không nổi, không biết tại sao.

Trong lòng Tống Thiến vẫn nhớ Tần Thiên, một ngày so với một ngày càng mãnh liệt, mỗi sáng sớm đứng lên không thấy được Tần Thiên trong lòng cũng cảm giác vắng vẻ, rất không có tư vị, cảm giác như vậy nàng cho tới bây giờ cũng không có trải qua.

- Thật đáng ghét, khốn kiếp, anh tại sao lại hiện ra trong đầu tôi, thật là khốn kiếp!

Trong miệng Tống thiến nhỏ giọng mắng, ở trên giường lăn qua lộn lại, làm sao cũng ngủ không được, cuối cùng rời giường đi tới phòng Kiều Hi.

- Kiều hi tỷ tỷ, chị đã ngủ chưa!

Tống Thiến gõ cửa hỏi.

- Còn chưa, có chuyện gì sao, tiểu Thiến!

Kiều Hi mở cửa phòng ra, cô gái xinh đẹp này chỉ mặc một bộ đồ ngủ, bên trong rỗng tuếch, hai tiểu hồng đậu cũng lồi ra rồi, rất rõ ràng.

- Kiều hi tỷ tỷ, chỗ đó tại sao lại lớn như vậy!

Tống thiến thấy bộ ngực của Kiều Hi, không nhịn được đưa tay bắt một chút.

- Không nên!

Kiều Hi vội vàng đẩy tay Tống thiến ra, sắc mặt đỏ bừng một mảnh.

- Hì hì, Kiều Hi tỷ tỷ thật mềm, không biết tương lai người đàn ông nào có phúc khí cưới được chị, vậy thì hạnh phúc.

Tống thiến nhìn Kiều Hi cười nói.

- Ít nói hưu nói vượn, đã trễ thế này em còn không ngủ, tại sao!

- Đi vào rồi hãy nói!

Bình Luận (0)
Comment