Lý Vân mặt trắng bệch chảy mồ hôi thấy Tần Thiên tới, lập tức khó khăn mà nói.
- Được rồi. Ba người cũng xuống đây đi!
Tần Thiên nhìn ba người Lý Vân nói, phất tay một cái để cho bọn họ dừng lại, ba người nhất thời như nhặt được đại xá, mừng rỡ vạn phần. Thầm nghĩ Tần Thiên là người tốt, vội vàng ngừng lại.
- Cảm ơn Tần tiên sinh!
Lý Vân vội vàng nói, hai thủ hạ kia vội vàng cảm tạ Tần Thiên.
- Tần tiên sinh, chuyện lần trước là tôi không đúng, mắt chó xem thường người, không biết trời cao đất rộng đụng phải ngài, tôi giờ phút này hối hận vạn phần, tối nay cố ý ở khách sạn đặt một cái phòng mời Tần tiên sinh ăn bữa cơm, đặc biệt nói xin lỗi cho Tần tiên sinh, hi vọng Tần tiên sinh có thể bỏ qua!
Lý Vân nhìn Tần Thiên rất khẩn trương nói, biết thân phận cùng thực lực của Tần Thiên, cũng không dám làm càn nữa, ngày hôm qua chân vừa khỏi, trời sáng sớm đã chạy tới khách sạn bên này nói xin lỗi Tần Thiên.
- Được rồi, chuyện đã qua rồi, không cần phải nói, lần sau đừng tái phạm là được, cơm tôi sẽ không ăn, một mình cậu ăn đi!
Tần Thiên nhìn Lý Vân khoát tay một cái nói, sau đó ôm lấy chúng nữ rời đi.
Lý Vân ngốc nguyên chỗ sửng sốt một lúc mới phục hồi tinh thần lại, không biết Tần Thiên có ý gì, đến cùng có tha thứ hắn hay không, vội vàng gọi điện thoại cho cha hắn, nói tình huống một lần.
Cha hắn nói cho hắn biết Tần Thiên coi như là tha thứ hắn, Lý Vân lúc này mới yên lòng lại, mồ hôi lạnh ra khỏi một thân. ...
- Tần Thiên, chúng ta hôm nay đi đâu chơi, chúng ta đi trung tâm thành phố Hạp Sơn vui đùa một chút đi, tới nơi này cũng không đi qua trung tâm thành phố Hạp Sơn, em muốn đi mua đồ!
Linh Nguyệt nói.
- Em cũng muốn đi!
Hàn Thi Vũ cũng nói.
- Đúng đúng, chúng em cũng phải đi!
Triệu Chỉ Vân cùng Yến Thủy Dao cũng nói, Tần Thiên lại không muốn đi, ngày hôm qua mới vừa cùng Dư Kiều đi dạo xong, hoàn toàn cũng muốn đi, bất quá nhìn ánh mắt chúng nữ, Tần Thiên cũng chỉ đành đáp ứng.
- Được rồi, mọi người chờ một chút, anh đi lái xe tới đây!
Tần Thiên nhìn chúng nữ nói.
- Anh có xe? Từ nơi nào lấy tới!
Linh Nguyệt hỏi.
- Người khác đưa đấy!
Tần Thiên nói xong liền lái xe tới, từ A Bưu nơi đó lái tới một chiếc lục địa tuần dương hạm, vừa lúc đủ năm người ngồi.
- Lên xe đi!
Tần Thiên nhìn chúng nữ đến, mọi người lập tức vui mừng mở cửa xe đi lên.
Sau đó Tần Thiên khởi động xe chạy tới trung tâm thành phố Hạp Sơn. ...
Trung tâm thành phố Hạp Sơn trong một khách sạn cao cấp.
Giờ phút này, trong phòng, tám người ở bên trong, ba nữ năm nam, hoặc đứng, hoặc ngồi, trang phục kỳ quái, thoạt nhìn thật giống như diễn trò.
Đám người này là do gia tộc Sơn Khẩu phái ra đuổi giết Tây Đảo Hợp, đầu lĩnh đám người này tên là Sơn Khẩu Thứ Lang, là một người đàn ông trung niên, cao khoảng một mét sáu, khuôn mặt thon dài, nhìn có vẻ gian xảo, một thân tây trang, trang phục như một thương nhân, thần sắc rất là âm tàn.
- Tiện nhân kia chạy đi nơi nào, ta lại không phát hiện được, hoàn toàn không cách nào cảm ứng, đáng chết!
Sơn Khẩu Thứ Lang vỗ mạnh ghế sa lon một cái cả giận nói.
- Tôi xem chúng ta hoàn toàn không cần thiết đi tìm tiện nhân kia, tạm thời bỏ qua cho nàng, mục tiêu chủ yếu của chúng ta là giết chết Tần Thiên, hiện tại chúng ta đã tìm được tung tích người này, chúng ta trước có thể đi giết hắn, sau đó lại tìm tiện nhân kia!
Một người bên cạnh đề nghị nói.
- Hừ! Hiện tại cũng chỉ có thể như thế, tên tiểu tử kia ở địa phương nào!
Sơn Khẩu Thứ Lang hỏi.
- Căn cứ tình báo, tên tiểu tử kia ở trong khách sạn Hạp Sơn, chúng ta khuya hôm nay có thể hành động, nhất cử giết hắn!
Những người bên cạnh nói.
- Tốt, tối nay xuất động, mặt khác, tiếp tục tìm tiện nhân kia cho ta, nhất định phải tìm được nàng!
Sơn Khẩu Thứ Lang lạnh lùng nói, sau đó, mọi người liền tản đi, chỉ còn lại có Sơn Khẩu Thứ Lang ở bên trong phòng, ngồi ở trên ghế sa lon, híp mắt, tựa hồ đang suy nghĩ gì.
Đột nhiên ánh mắt Sơn Khẩu Thứ Lang sáng lên, trong nháy mắt cả người nhanh chóng phóng qua cửa sổ bên kia, một chuôi phi đao trong nháy mắt từ tay của hắn bắn đi ra ngoài.
- Phanh!
Cửa sổ pha lê mạnh mẽ bể tan tành, một bóng người màu đen từ hư vô xuất hiện, từ cửa sổ nhảy xuống, phi đao bay qua thân thể của bóng đen, thấp một chút sẽ ghim vao thân thể rồi.
- Chạy đi đâu!
Sơn Khẩu Thứ Lang quát to, nhanh chóng vọt tới cửa sổ, hướng phía dưới nhìn, hắc y nhân đã biến mất không thấy, không biết đi địa phương nào.
- Bát dát! Là ai, lại có thể giấu ở bên cạnh mà không bị mình phát hiện, nhẫn thuật thật cao minh!
Sơn Khẩu Thứ Lang nhìn phía dưới nói. ...